Nam Việt Đế Vương
Chương 346 :
Ngày đăng: 23:03 07/03/21
"Một chút thứ phòng thân mà thôi, không đáng nói."
Trần Phong gãi đầu cười hì hì, mà Ngọc Linh cùng Ánh Nguyệt đứng sau thì che miệng cười duyên, Linh Nhi thì nhìn Trần Phong với con mắt đầy nghi ngại.
"Ra là vậy. Không biết ngươi bây giờ là cảnh giới nào? Nội Cương, Ngoại cương cảnh? Hẳn là Ngoại cương cảnh đi."
Tên nọ bước lên, nhìn thấy hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đứng cạnh Trần Phong thì con mắt như dại đi, trong lòng không khỏi dấu được sự ái mộ, đồng thời lửa ghen ghét bốc lên, nói:
"Ta tên Bùi Khắc Cường, vừa khéo tu thành Ngoại Cương cảnh Hóa hình kì. Xin được so chiêu."
Ngọc Linh cực kì tinh ý, phát hiện ra điều này, lập tức khoác lấy tai Trần Phong, ghé sát hắn mà thở nhẹ:
"Lại có kẻ ghen ghét với ngươi kìa. Giờ đã thấy được may mắn thế nào khi được ở cạnh một mỹ nữ chưa hả."
Trần Phong hơi rùng mình, búng nhẹ lên trán cô nàng:
"Đừng làm rộn. Dù cô có làm thế thì những kẻ này cũng không thể làm khó được ta. Đợi trở về Thanh Long Giang tông cũng không muộn."
Ngọc Linh cười yêu mị, buông hắn ra, mà tên kia thì lúc này càng giận dữ, nói:
"Ngươi, dám chiến hay không?"
Trần Phong lắc lắc đầu, đáp:
"Với ngươi, không cần ta ra tay. Nguyễn Đạt, lên đi."
Một thiếu niên chừng mười sáu tuổi bước lên, cúi đầu chào tất cả rồi nói:
"Ta tên Nguyễn Đạt, vốn chỉ là con cháu tiểu gia tộc ở thành Minh Dương. Mấy năm nay học nghệ ở Thanh Long Giang tông, biết được chút ít, bởi vậy muốn được so tài với mọi người."
Nói rồi hắn vung tay, Cương khí ngoại phóng, hóa thành một dòng Giang khí, sau đó Giang khí ngưng tụ, hóa thành Kiếm khí.
"Thật tinh diệu. Kia có phải là Khí thuật nổi danh của Thanh Long Giang tông, Thanh Giang?"
"Thiếu niên này trông còn trẻ vậy mà điều khiển Cương khí đã không kém gì chúng ta, thật là thiên tài."
Nguyễn Đạt nghe vậy thì hơi chút xấu hổ. Cái danh từ thiên tài này không thể gọi bậy, những kẻ như hắn chỉ có thể miễn cưỡng gọi là nhân tài, còn thiên tài? Hắn ngước nhìn ba người Trần Phong, thở dài.
Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, trong ngón tay hiện ra Cương khí, hóa thành một cây cung, tản ra ánh trăng nhàn nhạt.
Lý Thuận thấy đối thủ là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp thì trong lòng càng giận dữ, quát:
"Ngươi chỉ biết núp sau váy đàn bà hay sao, có giỏi thì ra đây đại chiến ba trăm hiệp!"
Trần Phong mỉm cười không đáp.
"Ánh Nguyệt, cô không cần phải làm vậy. Hắn ta đang lợi dụng cô."
Gã cố gắng khuyên nhủ, nhưng vô vọng. Nguyệt cung đã giương lên, Cương khí hóa thành tiễn phóng tới! Lý Thuận cắn răng, lập tức nhảy lên lưng Ngư Mã, cầm trong tay một thanh trường thương, quát lên:
"Đành phải đắc tội rồi!"
Ngọc Linh chăm chú quan sát hồi lâu, lại hỏi Trần Phong:
"Ngươi nghĩ cô ấy sẽ có mấy phần thắng."
"Dùng Linh lực thì mười phần, không dùng Linh lực, ừm, cũng là mười phần."
"Tin tưởng Ánh Nguyệt quá nhỉ?"
"Đương nhiên. Dù cô ấy đã có tám phần Cương khí chuyển thành Linh lực, nhưng hai phần còn lại vẫn dư sức đánh bại tên này. Khai Huyệt mở ra ba huyệt mà thôi, chẳng bõ dính răng."
Nói rồi hắn quay sang Đặng Hưng, cười nói.
"Chú em còn có ân oán mâu thuẫn gì thì cứ tiến lên, đánh thoải mái."
Đặng Hưng nghe vậy thì gật đầu lia lịa, lập tức nhảy lên tìm...để đánh. Thực lực hắn vốn yếu hơn tên kia, nhưng mấy ngày nay Trần Phong đã giúp hắn đả thông Khí mạch, lại hướng dẫn cho bọn hắn điểm yếu trong Khí thuật của đối thủ, nhờ vậy chỉ mấy chiêu đã quật ngã được..., đánh gã thành đầu heo!
Những ngày qua Trần Phong đều bí mật tìm đến các đệ tử của Thất Gia, sau đó dựa vào Âu Lạc Thần nhãn khám phá tất cả điểm yếu điểm mạnh trong Khí thuật của bọn chúng. Bởi vậy giờ đây con cháu của Thất Gia tựa như hổ rụng răng, không thể là đối thủ của nhóm thiếu niên Đặng gia. Trừ phi bọn hắn lại đổi học một môn Khí thuật khác, hoặc là sửa chữa tất cả điểm yếu trong chiến đấu thì mới có cơ hội lật bàn.
Trận chiến kéo dài chừng mười phút thì kết thúc, với sự ngã xuống của Lý Thuận. Gã ta máu chảy ròng ròng, nằm bệt giữa nền đất lạnh băng, ngước nhìn Ánh Nguyệt mà hỏi.
"Cô đã là cảnh giới gì."
Thiếu nữ mỉm cười, trong tay Linh quang ẩn hiện.
"Thật ngu ngốc, thật ngu ngốc."
Gã gác tay lên mặt, tự cười chính bản thân mình.
Hết chương