Nam Việt Đế Vương

Chương 351 : Ảo cảnh

Ngày đăng: 23:03 07/03/21


Trong làn sương mờ ảo, Trần Phong cứ tiếp tục đi tới. Ý thức của hắn cũng vì thế mà ngày một mờ đi, thật và ảo đan xen với nhau.



"Muốn làm lung lạc đạo tâm của ta sao? Mơ tưởng!"



Hắn quát lớn một tiếng, Linh thức bộc phát, xé mở sương mù. Linh thức chính là do Linh lực chuyển sang trạng thái hư ảo, bởi vậy cực kì hùng hồn, sâu nhiều, dù là Trí Huyễn đan cũng không làm khó được.



Làn sương mù tản đi, Trần Phong chỉ thấy xung quanh trong lành trở lại, mấy chục cỗ thân thể của đám người lạ mặt kia rải rác xung quanh. Thành và Ngọc Linh nhờ hắn mà mau chóng tỉnh lại.



"Trần Phong, ở trong ảo cảnh anh đã tìm thấy được địa điểm đóng quân của đám người lạ mặt kia."



Hắn nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, liền trở về thành Minh Dương gọi thêm mấy cao thủ Huyễn Linh cảnh, một đường tiến về nơi mà Thành nói. Bọn hắn trải qua một trận đại chiến ác liệt, chém giết hơn mười tên Huyễn Linh cảnh, lại hợp lực giảo sát ba tên cao thủ Chân Linh cảnh. Xong còn thu được rất nhiều Trí Huyễn đan, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.



Nhóm Trần Phong lại đem mấy người trúng độc như Trần Quân trở về cứu chữa. Phương Thảo gặp Trần Quân thì mừng mừng tủi tủi, ôm chầm lấy nhau mà khóc.



Có thêm mấy cao thủ như Trần Quân trở giúp, hai nhà Đặng Phạm càng thêm mạnh mẽ, dần dần có xu thế biến thành kiềng ba chân với hai thế lực khác. Thất gia vì kiêng kị nên không dám làm gì quá đáng, Đông Minh cũng không dám đối nghịch, cho người đến mời gọi hai nhà Đặng Phạm.



Một đêm trăng sáng, Trần Phong ngồi trong một tòa nhà cao tầng, nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi mỉm cười. Lần này trở về thành Minh Dương có thể nói là viên mãn, vừa giúp Đặng Phạm hai gia tộc, lại trừ khử đi đám người dám buôn bán Trí Huyễn đan ở đây.



"Mọi chuyện, thật quá may mắn."



Cộc cộc cộc.



Ánh Nguyệt chậm rãi tiến vào phòng, trên thân chỉ mặc một bộ váy ngủ nhẹ nhàng, tiến về phía hắn. Nhìn thấy cảnh này hắn không khỏi ngây người, há hốc mồm không nói ra được một từ.



"Cậu còn nhìn nữa à?"



Thiếu nữ lộ ra vẻ e thẹn, dùng hai tay che lại bộ vị trọng yếu, nhẹ nhàng tiến sát lại bên hắn, thì thầm:



"Cảm ơn rất nhiều."



"Chuyện này...không phải là mơ chứ?"



Hắn ôm lấy vòng eo thiếu nữ, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay nói rõ cho hắn biết, đây là sự thật.



"Không được, không được, nếu ta có làm gì cái tên Khoai kia lại...khoan đã, Khoai là ai?"



Trần Phong biến sắc, đẩy bay Ánh Nguyệt ra, ôm đầu mà nói:



"Khoai...Khoai...thằng ngốc....Thuận Thiên....Đông Sơn!"



Hắn như bừng tỉnh, giờ mới chú ý rằng, từ ngày thoát khỏi tòa trận pháp Trí Huyễn khí kia, hắn không có nhận biết Khoai! Hắn không nhớ rằng từng có một tồn tại như vậy ở bên cạnh mình!



"Đây là ảo cảnh!"



Trần Phong quát ầm lên, hai tay chắp lại, đọc một lần Thanh Tâm quyết, lại vận dụng Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển.







Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, Thành, Đặng Nam, Đặng Chiến,...đều đang vây quanh hắn, ai nấy đều rất lo lắng.



"Ngươi đã nhiễm quá nhiều Trí Huyễn khí, bởi vậy nên chúng ta mới gọi về cho Thanh Long Giang tông. Hà My nghe tin thì liền vọt đến đây, thật sự khiến người ta ghen tị mà."



Ngọc Linh thở dài.



"Đâu, đâu có.." Hà My đáp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.



"Ta đã thoát khỏi nó, thật thoát khỏi nó?"



Trần Phong cười ha hả, hắn cũng nhận ra mình không còn ở trong cái vòng lặp quái quỉ kia nữa. Hắn giờ đang tỉnh dậy ở một nơi khác, nói rõ đây là chân thực!



Hắn dần bình tâm trở lại, sau đó dẫn người triệt phá tụ điểm buôn bán Trí Huyễn đan, thậm chí còn dò ra đầu mối của bọn chúng, diệt trừ cả một hệ thống bao trùm mấy chục Phủ phía Bắc Nam Việt quốc.



Có thêm Hà My, những thế lực kia hoàn toàn sợ hãi, không dám làm khó nữa. Đặng Phạm hai nhà một lần nữa vươn lên đỉnh cao của thành Minh Dương.



Một ngày đẹp trời nọ, Trần Phong ngả người trên ngọn đồi phía sau học viện Minh Dương, Hà My nằm bên cạnh hắn. Cảm nhận được hơi ấm thiếu nữ kề bên, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng của xử nữ khiến Trần Phong lại bốc lên một đoàn tà hỏa, ánh mắt nhìn sang coi bé đầy dục vọng!



"Không đúng!"



Trần Phong ngồi bật dậy, không có gào rống, không có sợ hãi, chỉ có vẻ nghiêm nghị đến đáng sợ.



"Ta chưa từng có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy với cô bé!"



"Trí Huyễn khí, chính là dựa vào trí óc của ta, khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất trong Linh hồn của ta! Nó đưa ta đến với thiên đường tuyệt vời nhất, nơi mà ta là nhân vật chính của cuộc đời!"



"Nó khiến ta chìm đắm trong ảo mộng, bởi ảo mộng quá đỗi hạnh phúc, so với hiện thực tàn khốc thì một bên là thiên đường, một bên là địa ngục."



"Những kẻ có tâm lý yếu ớt kia sẽ dần rơi vào sa đọa, sẽ đi theo ảo mộng này, còn ta? Không bao giờ. Hiện thực có thể xấu xa, có thể u tối, nhưng đó mới là nơi ta thực sự sống, nơi mà ta phấn đấu!"



"Các ngươi muốn làm lung lạc đạo tậm của ta? Mơ tưởng!"



Thanh Thiên Minh Tâm ấn!



Giờ phút này hắn như ngộ đạo, hai tay chắp lại, sáng tạo ra một môn Thanh Thiên Minh Tâm ấn, thanh lọc đạo tâm, cuồn bay những tạp niệm bẩn thỉu!



Cũng nhờ đó, hắn nhảy sang một lĩnh vực mới. Nhân loại khi tu luyện Khí thuật, võ kỹ, Linh thuật chia ra làm Hình cảnh, Thế cảnh, Ý cảnh.



Mà có một thứ chỉ cảnh giới xao mới nhắc đến, đó là Đạo tâm. Đạo tâm cũng chia cảnh giới, lần lượt là Phàm tâm, Vấn Tâm, Minh Tâm. Sau đó chính là Tông sư, hắn còn xa mới đạt đến.



Đạo tâm hắn từng đạt đến Vấn Tâm, là khi hắn suy nghĩ tu luyện vì mục đích gì.



Mà giờ đây, hắn quét bay những tạp niệm trong tâm trí, để cho bản thân hiểu ra, mỗi một ý nghĩ không phải do những thứ bẩn thỉu quấy phá, mà do hắn lĩnh ngộ ra!



Đây chính là Minh Tâm, tự bản thân hiểu rõ tâm ý của chính mình!



Ảo cảnh ầm ầm phá diệt, sau đó một lần nữa gây dựng lên, lần nữa lặp lại những câu chuyện trên. Trần Phong còn gặp lại Lạc Huyên, Lạc Hoa Mân, Huyễn Thanh Vân,... Ai nấy đều tìm cách câu dẫn hắn, đưa hắn vào con đường dâm tà. Nhưng giờ hắn đã tu thành Minh tâm, soi rõ bản tâm, ảo cảnh vừa dựng liền phá.



"Phá cho ta!"



Ảo cảnh vỡ vụn, vì thế mà mấy chục tên cao thủ Linh cảnh cũng vì vậy mà lọt vào phản chấn, tất cả đều ý thức nổ nát, hóa thành từng đám thi thể ngã bịch trên mặtmặtmặt đất.