Nam Việt Đế Vương

Chương 39 : Ăn mừng chiến thắng

Ngày đăng: 13:04 30/04/20


Trần Phong cuối cùng cũng trở về nhà. Một trận chiến thật dài, thật mệt mỏi, khiến hắn luôn trong tâm lí căng thẳng suốt thời gian qua, không có mấy thời gian để vui đùa. Giờ thì tốt rồi, Hắc Long bang đã bị diệt, hắn có thể có thời gian bên cạnh Linh Nhi, với bà Hoa rồi.



Hắn về nhà thì Linh Nhi đã ngủ từ lâu. Nhìn khuôn mặt xinh xắn lúc ngủ của cô bé mà Trần Phong không nhịn được mà mỉm cười, vươn tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô bé.



"Linh Nhi à, mọi việc cuối cùng cũng xong rồi đấy, bây giờ anh em chúng ta có thể vui chơi thỏa thích rồi."



Nói rồi hắn cũng cảm thấy tòa thân mệt mỏi, ôm cô bé rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...



Sáng hôm sau.



Tin tức Hắc Long Bang bị diệt lan đến mọi ngõ ngách ở ngoại ô thành phố, thậm chí những gia tộc cùng bang phái lớn trong thành phố cũng nghe tin.



Đây quả là tin tức có sức chấn động vô cùng lớn, Hắc Long bang cũng là một bang phái không kém, có thể xen vào 20 bang phái mạnh nhất Minh Dương thành, vậy mà bị người ta diệt trong một đêm. Người người thi nhau truy lùng kẻ đã làm ra điều này, rất nhanh đã được biết thủ phạm là Trần Phong, một tên "thợ săn" mới vào nghề được hơn 1 tháng. Nghe tin này, lập tức vô số tin đồn truyền ra. Nào hắn là đệ tử đại tông môn, đại gia tộc tới đây rèn luyện, cái khác thì hắn là.... Muôn hình vạn trạng, nhưng tổng kết chung thì hầu hết mọi người đều nghĩ sau lưng hắn có thế lực khổng lồ.



Cả khu vực này sôi trào vì việc này, trong khi đó kẻ gây ra vụ viêck thì vẫn đang ôm em gái mà ngủ một cách ngon lành.



"Anh Phong, anh về lúc nào vậy." Linh Nhi đang nằm trong lòng Trần Phong khẽ cựa quậy, nhìn mặt Trần Phong mở nghi hoặc hỏi.



Trần Phong khẽ nở nụ cười, xoa xoa đầu cô bé, đáp:



"Anh về ngay sau khi em ngủ một chút thôi."



"Thế còn việc đó..."



"Kết thúc rồi."



Hai mắt cô bé giãn ra hết cỡ, đôi mắt long lanh nhìn hắn trân trân. Rồi cô bé ôm chặt lấy hắn, cười một tiếng thanh thúy, giọng đầy vẻ vui mừng:



"Vậy là từ giờ anh sẽ có thể ở bên em lâu hơn, đúng không?"



Trần Phong gật đầu.



"Thế thì chúng ta đi ăn sáng thôi! Hôm nay em sẽ nấu một bữa thật ngon cho anh xem! Hi hi"



Nói rồi cô bé lập tức nhảy khỏi giường, chạy nhanh ra khỏi phòng, khiến Trần Phong khẽ mỉm cười. Cô bé này, vẫn như vậy.



Sau bữa ăn sáng ngon lành, Trần Phong lại tiến đến Thợ săn công hội. Lúc này nơi đây đang loạn thành một đoàn, người người bàn chuyện Hắc Long bang bị diệt, đôi lúc lại thấy một người móc điện thoại ra, trong đó có quay video lại cảnh Hắc Long bang hoang tàn đổ nát như thế nào, những kẻ bị bắt trói ra sao, vân vân...
"Uống nào, sợ gì chứ, đàn ông là phải quẩy hết mình, hiểu không?"



Trần Phong cười khan, tìm cách né tránh đám người này. Họ thật sự đáng sợ a.



Giữa lúc hắn đang dùng mọi chiêu trò để trốn chạy, đột nhiên Đặng lão đi về phía hắn, cười nói:



" Mệt mỏi quá nhỉ. Trách sao được, người nổi tiếng mà."



Trần Phong nhún vai cười, thở dài ngao ngán.



Đặng lão cũng không nói gì thêm, lão chỉ đặt chiếc cốc xuống bàn, khẽ gõ gõ, rồi bỗng nhiên vẻ mặt lão biến đổi, trầm giọng nói:



" Phong, ta có một điều muốn nói với cháu. Về việc Hắc Long Bang ấy, liệu cháu có ý định gì không?"



" Ý định gì là sao ạ?"



" Vậy là cháu không biết rồi. Mấy tháng trước Hắc Long Bang đột nhiên ra tay thanh trừng, khiến mấy bang phái khác trong khu I hết thảy bị diệt sạch, chỉ còn lại Hắc Long Bang. Bây giờ cháu lại tiêu diệt Hắc Long bang, thành ra nơi đây vô chủ. Nhiều thế lực đang nhăm nhe cướp vùng đất này. Liệu cháu có ý định gì với khu vực trống này không?"



Trần Phong suy nghĩ một lát, khi hiểu ra được Đặng lão muốn nói gì, nheo mắt nhìn lão, hỏi:



" Ý ông là cháu nên thành lập một cái bang hội?"



" Chính xác! Khu I là khu vô chủ, nhưng dân số lại khá đông, lượng tài nguyên của không ít, nếu cứ để vậy thì nơi đây chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, không thoát khỏi có người thiệt mạng. Không biết cháu chấp nhận được chuyện đó xảy ra không?"



Trần Phong ngồi suy tư. Thật khó nghĩ, khu I là nơi hắn sinh sống, là nơi gắn bó với hắn, có nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, lại còn nhiều người hắn quen biết ở đó nữa, nếu bây giờ bỏ mặc nó chiến tranh thì hắn cũng không đành lòng. Nhưng nếu thành lập thế lực thì sẽ phải bỏ ra một số vốn rất lớn, còn chưa kể còn phải quan tâm tới nó, với một kẻ mù tịt về mặt quản lí như Trần Phong thì chắc chắn sẽ khó có thể điều hành nổi một cái thế lực như thế.



Dường như đoán trước được cái khó của Trần Phong, Đặng lão cười vang, vỗ vai hắn:



" Về nhân lực, tài nguyên, thì Đặng gia ta sẽ giúp đỡ cháu hết sức. Cháu chỉ cần làm bang chủ là được."



Hóa ra là Đặng gia muốn nuốt khu I, nhưng sợ hai đại gia tộc kia phản đối nên mới dùng hắn để làm bình phong che chắn. Nghĩ đến đây, Trần Phong lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên là đại gia tộc, lúc nào cũng muốn mở rộng thế lực. Nhưng mà thôi kệ, làm thế này hắn cũng chả chịu hại gì, lại có thể tạo một cái giao tình với Đặng gia, xem ra cũng là cái tốt.



" Nếu vậy, thì ông cứ thành lập thế lực, rồi lấy danh nghĩa cháu là được."



Hết chương 38