Nam Việt Đế Vương

Chương 62 : Linh hồn là gì?

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Trần Phong khẽ hít sâu một hơi, rồi toàn bộ huyệt đạo trên cơ thể mở ra, liên tục hút lấy Linh khí trong trời đất, muốn bổ sung năng lượng cho cơ thể mình. Nhưng mọi chuyện lại đâu vào đó, từng tia Linh khí vừa hấp thu liền bị đốt tre hút sạch không còn một mống.



" Lại nữa, thế làm sao ta tiến lên Tụ khí, Nội cương được? Ngươi cũng đừng quá mức như vậy chứ, nhả lại cho ta ít Linh khí để bổ sung năng lượng đi nào."



Trong Tinh thần hải hắn, đốt tre rung lên liên hồi, lúc nhanh lúc chậm, tựa như có vẻ lưỡng lự. Một lúc sau hắn thấy được Linh khí hắn hấp thu được đều mất đi 6-7 phần, còn 3 phần là đốt tre để cho hắn sử dụng.



" Rõ ràng là Linh khí ta khổ công hấp thu không ngờ lại bị nó hút đi gần hết, chỉ để lại cho ta một ít, lương tâm của nó đâu rồi?"



Trần Phong nghĩ thầm, cảm thấy bản thân mình vô cùng đáng thương. Có một chủ nhân nào lại bị kẻ ăn bám hiếp đáp, lấn át như hắn hay không?



Hắn thờ dài một hơi, rồi chầm chậm hấp thu Linh khí, và rồi hắn phát hiện Linh khí nơi đây có chút không ổn, giống như trong đó có một loại năng lượng khác vô cùng có hại, khiến cơ thể người hấp thu sẽ không những không mạnh lên, trái lại sẽ bị suy yếu dần dần.



"Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là rừng thiêng nước độc? Không khỏi quá kinh dị đi?"



Trần Phong nhíu nhíu mày, ý thức trong Tinh thần hải khẽ di động, tìm kiếm kiến thức. Một lúc sau, rốt cục hắn cũng tìm được thứ mình cần.



"Ở những nơi núi cao rừng rậm suối dài, là chỗ mà Thổ hệ cùng Mộc hệ nguyên tố cực thịnh. Mộc hệ là đại diện cho sinh mệnh, cho sức sống, Mộc hệ càng nhiều thì chứng tỏ sức sống càng mãnh liệt. Nhưng cực thịnh mà suy, chính những nơi như vậy lại sinh ra tử khí, Âm ma hệ, cực có nguy hại với sinh vật sống. Người thường sống ở đây, không cẩn thận sẽ bị tử khí này ám vào người, sức sống bị ăn mòn, không lâu lắm liền tử vong! Thậm chí ở những khu rừng già cổ thụ, sinh mệnh khí cùng tử khí hòa quyện, để cho tu giả cũng cảm thấy áp bức, khó thở, mà nơi đây cũng sẽ sinh ra một số loại sinh vật kì quái. Tỉ như vạn năm trước có một cây chiên đàn, cao ngàn trượng, cành lá xum xuê bao phủ một vùng. Nhưng rồi lâu ngày cây chết đi, hóa thành yêu tinh, trở thành Mộc tinh, làm loạn khắp nơi"



Trần Phong thở dài một hơi, ngưng hấp thu Linh khí. trong Linh khí này có quá nhiều tạp chất, nếu tiếp tục thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thân thể sau này. Tốt nhất là nên ngừng lại, để rời khỏi nơi đây rồi tính tiếp.



Mà lúc này đám trẻ kia cũng đã tắm xong, từng đứa từng đứa bò lên bờ rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.



" Hôm nay có thịt yêu thú đấy bọn mày ơi, thằng nào chậm chân thì chết nhé."



" Đúng rồi, lâu lắm mới được một bữa, phải ăn thật no mới được."



Phía xa xa lại xuất hiện từng bóng người phụ nữ, sau lưng là từng cái gùi, bên trong cơ man không biết bao nhiêu là rau, từ măng, rau khoai,.....



" Thằng ngốc, ngày mai hãy đưa ta vào sâu bên trong cánh rừng đó đi!"




Trần Phong cũng được phân một gian phòng cho người lạ đến thăm bản. Hắn nằm trên giường mà nhớ đến Linh Nhi ở Minh Dương thành, không biết con bé ngày hôm nay như thế nào, có vì hắn đi xa mà lo lắng hay không? Rồi có hoảng sợ hay không? Muôn vàn câu hỏi khiến lòng hắn như có ngàn con ngựa nhảy chồm lên, tựa như có ngọn lửa đốt trong lồng ngực mình. Hắn nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà ngồi dậy, đi về phía nhà trưởng bản.



"Cháu muốn liên lạc với Minh Dương thành?"



" Vâng, ở đó cháu còn cô em gái nữa, bây giờ không biết nó thế nào rồi. Mong bác giúp cho."



Nhờ Vi Sơn mà rốt cục Trần Phong cũng liên lạc được với Linh Nhi.



"Trần Phong, anh đang ở đâu vậy, nơi đây bây giờ hỗn loạn quá.... Đùng!!!!!"



Trần Phong có thể nghe được âm thanh của một thứ gì đó lan tới, xem chừng cũng không hề nhỏ đâu.



"Em đừng lo, anh rất nhanh sẽ về đến nơi, em hãy gắng chờ một chút."



Hắn mồ hôi tuôn trào, cố gắng tìm cách trấn an Linh Nhi, còn mình thì nghĩ đủ mọi cách để trở về nhanh nhất.



"Anh cũng đừng lo quá, ở đây đã có chị Ánh Nguyệt ở đây cùng em rồi. Em mấy ngày nay lo cho anh quá, bây giờ thì ổn rồi. Em nghĩ anh nên trở về sau bốn năm ngày nữa, đợi Minh Dương thành ổn định trở lại đã."



Nghe đến đây hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, còn trong thâm tâm thì cảm kích Ánh Nguyệt vô cùng, nghĩ rằng lúc nào về phải trả ơn thật nhiều. Bọn họ cũng chỉ gặp nhau một thời gian ngắn, nhưng Ánh Nguyệt lại quan tâm đến hắn như vậy, tuy rằng có thể có âm mưu gì đó ở đây nhưng chỉ biết hiện tại cô nàng đang bảo vệ em gái hắn, người thân duy nhất của hắn, thế là đủ.



"Vậy ta cũng có thể ở lại đây vài ngày, vừa tu luyện, vừa tìm kiếm cái Mộc hệ cực địa kia mới được."



Hắn nghĩ thầm, cảm ơn Vi Sơn một tiếng rồi nhanh chân chạy về phòng, đánh một giấc thật sâu.



Hết chương 61.



Ai đọc đến đây thì để lại lời cmt, cảm ơn nhiều