Nam Việt Đế Vương

Chương 70 :

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Vì vậy họ đến tầm một trăm năm mươi người, còn kẻ địch gần trăm, nhưng đánh mãi vẫn không xong. Thực tế mà nói những người có khả năng chiến đâu chỉ chiếm phân nửa, tầm 70-80 người, còn lại thì chỉ biết hét lên sợ hãi, đợi người khác đến cứu, hoặc tốt hơn cũng chỉ có thể chiến đấu một lúc, sau đó lui xuống cho người khác hỗ trợ.



Nhóm Trần Phong lại tiếp tục di chuyển, căn bản là một đường quét ngang. Dù là Luyện khí hậu kì cấp cũng bị đánh gục, đem đi. Vì vậy mà họ ngày đi sâu, rốt cục đi đến trung tâm của khu này.



Nơi đây có khoảng bốn đội ngũ nữa, số người cũng khá đông, tới 30-40 người.



Ánh Nguyệt biết hắn mới đến, bởi vậy ghe sát tai hắn, thì thầm:



" Mấy đội ngũ này, là các học viên phân chia thành từng nhóm. Chỗ đông người nhất kia, chính là Thanh Hà hội của Triệu Hảo, rất mạnh mẽ. Phía xa xa kia chính là thế lực của Đặng....., còn kia là Phạm....."



"Đặc biệt nhất là đám người kia, họ chỉ có 5-6 người, nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, bởi vì tất cả đều là Ma pháp sư, so với võ giả cùng giai phải trên 1 tầng. Ví như Trần Lâm ở bên cạnh chúng ta, trông như vậy thôi chứ mạnh lắm, nghe đồn có Nội cương cấp cao thủ từng cố bắt hắn nhưng không thành công, lại còn bị hắn đốt cho lông tóc cháy sạch, trần truồng trốn đi."



Ghê gớm.



Trần Phong chặc lưỡi, nhất thời kính trọng Trần Lâm không ít. Vốn hắn đối với gã không hề có hảo cảm, nhưng nay ít nhiều cũng đã xuất hiện.



Bọn họ không tiến lên bởi nơi đây có ba bốn mươi người, đứng thành hàng, giống như một đội quân vậy. Mà ở giữ lại có ba người đứng cao hơn, quanh thân mơ hồ thấy được Chân khí lơ lửng quanh thân, biểu lộ ít nhất đã đạt đến Tụ khí hậu kì trở lên rồi!



Lê Nghĩa dẫn đầu Thanh hà hội, nhìn sang phía đội ngũ bọn họ, đột nhiên thấy Trần Phong thì cười lạnh, nói:



" Tưởng là ai, ra là thằng nhóc chui ra từ bãi rác."



Nhất thời mọi người đều quay sang nhìn Trần Phong, ít nhiều cũng có chút khinh thường. Nhưng Trần Phong bỏ mặc ngoài tai tất cả, đáp:



" Tưởng gì, bại tướng, lại gặp nhau rồi. Hôm trước ăn đòn chưa đủ sao, hay là ăn qua một lần rồi thèm, muốn ăn tiếp? Không ngờ thiên tài Lê gia, lại có sở thích bệnh hoạn như vậy, chậc chậc. Đáng buồn thật đấy!"



Giọng điệu hắn tràn đầy bi ai, trông rất não lòng, khiến người xung quanh không nhịn được mà quay sang nhìn Lê Nghĩa với một ánh mắt ái ngại. Cảm nhận được những ánh mắt này Lê Nghĩa cũng nổi gân xanh chẳng chịt, tay phải nắm chặt, thiếu chút nữa đã lao lên đánh Trần Phong một trận.



" Kệ hắn đi, việc này quan trọng hơn."



Một người thanh niên đưa tay ra cản hắn, thái độ trầm ổn hơn Lê Nghĩa rất nhiều. Lê Nghĩa cũng hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Trần Phong, chọn một chỗ mà ngồi xuống.



Một lúc sau lại có mấy người nữa đi đến, dáng vẻ khá là chật vật. Bọn họ cơ bản chỉ là Luyện khí sơ, trung kì, tuy tập trung lại một chỗ nhưng thực lực vẫn yếu đến thảm thương, gặp 5-6 người liền bị đánh cho thương tổn thảm trọng.



Rốt cục không còn ai đến nữa, người thanh niên lúc nãy cản Lê Nghĩa cũng bước lên một bước, cao giọng quát:



" Được rồi, tất cả mọi người, đây là nhóm người bị cuồng loạn cuối cùng. Mọi người cùng nhau hợp lực lại, chiến một trận! Vì Minh Dương Thành!"



"Vì Minh Dương thành!"



" Vì Minh Dương thành!"


Xoẹt.



Đột nhiên trên trời hạ xuống một thanh kiếm, cản đám người kia. Mà một thanh niên từ đâu không biết chạy tới, tung quyền đánh bay bọn họ.



" Em ổn chứ?"



Người thanh niên đưa một tay ra, kéo cô gái đứng dậy.



Cô gái kia đứng cạnh Thành, cúi đầu ngượng ngùng, giọng nói nhỏ như muỗi:



" Cảm ơn anh nhiều."



Nói rồi cô nàng ngất đi, ngã vào người hắn. Một phần vì sợ, một phần nữa vì mệt. CÒn Thành thì ngơ ngác, chỉ biết ôm lấy cô nàng.



Hắn ta cũng không biết, ở nơi xa xa, người mà hắn xem là anh em tốt đang cười gian xảo, rồi sau đó chuyển thành cười vang, cười lăn lộn, ôm bụng mà cười.



Bởi vì, Thanh Hoa đến rồi!



Trần Phong xuất ra hai kiếm, hai kiếm bay đi hai hướng, một hướng nhắm về phía thiếu nữ kia, mà một kiếm khác thì tìm đến Thanh Hoa, đưa cô gái này đến.



" A di đà phật, thiện tai thiện tai. Thành thí chủ, bần tăng cũng không có ý hại ngươi, đây chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi."



Trần Phong hai tay chắp lại, ánh mắt trong veo không chút tạp niệm, giả dạng cao tăng, sau đó lại lăn bò ra mà cười.



E hèm!



Thanh Hoa thấy cảnh Thành đang ôm cô nàng, không nhịn được mà ho nhẹ, nhìn hắn đầy khinh bỉ.



Thành lúng túng, mặt đỏ bừng, đáp:



" Không, không phải, mọi chuyện là, là....."



Hắn quay sang nhìn Trần Phong, thấy hắn mắt nhắm nghiền, một bộ cao tăng đắc đạo, không quan tâm sự đời.



Thanh Hoa khóe miệng càng nhấc lên, nhìn hắn tràn đầy nghi ngờ. Thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn sang Trần Phong ngồi im không nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi, nói:



"Anh em như *!!!" (Từ gì ae tự suy luận, tác giả không muốn nói ra)



Ánh Nguyệt cũng đi với Thanh Hoa, thấy một màn này thì rất nhanh hiểu ra. Nàng nhìn thấy một thanh kiếm chạy về phía bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Thanh kiếm này phong cách cực kì giống thanh kiếm của Trần Phong, cộng thêm lại tìm hai người, dẫn hai người đến đây, chắc chắn là có chủ ý!



Hết chương 70