Nam Việt Đế Vương

Chương 76 : Suýt chết

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


" Nhóc con, ngươi chết chắc, chết chắc rồi, hắc hắc."



Hắn cười dữ tợn, trên tay lại nắm thêm mấy cái phi tiêu mà điên cuồng truyền Chân khí vào đó, chuẩn bị một kích tất sát. Hắn từ khi nào lại vất vả với một tên nhóc Luyện khí trung kì vậy? Trước đây, dù là Tụ khí hậu kì cấp mà bị ba người bọn họ truy sát cũng chỉ có một đường chết, nhưng nay thì chưa kịp giết đối tượng mà đã có một người bị trọng thương, chỉ sợ tương lai khó có thể tiếp tục "hành nghề".



Trần Phong lại phun một ngụm máu tươi, cảm thấy vết thương của mình ổn hơn một chút, mới cười gượng, nói:



" Chết, chưa biết ngày này năm sau mộ thằng nào xanh cỏ!"



Tên sát thủ kia không đáp, phi tiêu trên tay một lần nữa bay đi, phi về phía Trần Phong. Mỗi mũi lần này đều nhắm đến các bộ vị quan trọng như đầu, tim, phổi,.... rõ ràng thể hiện quyết tâm giết người của hắn. Mỗi lần hắn phóng phi tiêu thì Trần Phong lại một lần vất vả, bởi năng lượng trong cơ thể hắn còn không nhiều lắm, nếu dùng để tạo màn chắn chống đỡ thì sẽ rất nhanh bị tiêu hết, hơn nữa tốc độ sẽ phi thường chậm lại. Đến lúc đó dù là ông trời cũng không cứu nổi hắn.



"Phải làm một chiêu gì đó, một chiêu nhất kích tất sát, phá vỡ được Chân khí hộ thể của hắn! Nghĩ đi, Trần Phong, nghĩ đi!"



" Nhớ ra rồi!"



Trần Phong hai mắt tỏa sáng, hắn đã tìm ra giải pháp để vượt qua tình trạng hiểm nguy lần này. Long trảo thủ ư? Không, không nó quá tốn Chân khí. Ma pháp lực ư? không được, nó quá yếu để có thể giết tên kia.



" Sư phụ đã nói, cái gì mà Nội cương, Ngoại cương, căn bản đều là Chân khí mà thôi! Nén lại thì nó thành Nội cương, phá ra là Chân khí bình thường."



" Chân khí còn có các thủ pháp sử dụng. Ví như mấy con rối gỗ hôm đó, Chân khí nó hóa thành hình xoắn ốc, Loa Toàn Chân khí, phá tan Chân khí của mình không còn một mảnh. Hoặc là Thương Chân khí, chẳng phải đem Chân khí được tinh thần lực của mình gia trì xuyên thủng như tổ ong?"



" Đó là cách vượt qua!"



Hắn hai mắt tỏa sáng, tựa như được tiếp thêm sức sống, mi tâm khẽ nứt ra, từ đó một đốt tre bay ra rơi vào tay hắn.



" Vạn mộc hồi xuân!."



Hắn cảm thấy cơ thể mình thoáng chốc phục hồi lại như cũ, các nơi xương gãy tuy chưa hoàn toàn liền lại nhưng đã ổn hơn rất nhiều, không đến nỗi mỗi nơi mỗi mảnh nữa.



" Thương Xuyên Chân khí."




Rốt cục cũng chết.



Trần Phong hai đầu gối khụy xuống, hai con mắt ảm đạm vô quang, thân thể run rẩy,



Hắn giết người rồi! Hắn giết một kẻ vô cùng đáng chết, bởi tên này đã truy sát hắn một thời gian dài, muốn lấy mạng hắn.



Hắn không ân hận, hoàn toàn không chút ân hận, nhưng kết thúc một sinh mạng vẫn khiến hắn có ít nhiều.....khó chịu. Hắn cũng không hiểu tại sao mình cảm thấy khó chịu, nhưng cái cảm giác khi giết chết một con người vẫn khiến tâm trí hắn không được yên bình.



" Ta giết hắn, bởi vì hắn muốn giết ta! Với kẻ muốn giết mình, tại sao lại phải thương tiếc? Những tên cần giết là phải giết, giết bằng hết!"



Trần Phong lắc lắc đầu, cố gắng đứng lên. Thân thể hắn bây giờ đã nát bét, máu thịt bầy nhầy, xương cốt cái thì rạn, cái thì nứt, cái thì gãy làm đôi, cái thì vỡ vụn,.....Một trận thắng này, thắng thảm! Quá thảm. Hắn còn tỉnh táo đến giờ là do hiệu quả của Đốt tre, của Vạn Mộc hồi xuân, nhưng chỉ cần hiệu lực của hai thứ đó qua đi thì hắn có thể còn sống hay không là điều khó nói



" Về, phải trở về ngay, ta cần được cứu thương ngay lập tức, nếu không..."



Ánh mắt Trần Phong ngày càng ảm đảm, trong miệng máu tươi không ngừng ộc ra, đi lại thì liêu xiêu. Nhưng trước khi rời đi hắn vẫn cố vận dụng chút ít Ma pháp lực còn lại để hóa thành Hỏa cầu, đốt cháy hiện trường. hắn không biết tên này là ai, ở đâu, thế lực sau lưng là kẻ nào, nhưng giết người thì phải đền mạng, không cẩn thận hắn có thể bị khép tội, lúc đó không đơn giản là phiền phức nữa.



Hắn phi tang hiện trường xong liền cố lết đi, thẳng hướng Minh Dương học viện. Mà sau khi hắn đi vài phút, rốt cục cũng có ba thân ảnh lao tới, thực lực cũng không tầm thường đều là Nội cương cấp cao thủ.



" Bị phi tang rồi." Một tên trong đó nói, khẽ chạm nhẹ vào cái xác trên mặt đất.



" Phi tang hết rồi, nhưng có thể nhìn thấy được dấu vết chiến đấu." Một tên khác nói, hắn đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, rồi lại cảm thán:



" Kịch liệt thật, chắc là Nội cương cấp giao chiến. Cả chỗ này bị hủy đi cơ mà."



" Phải báo cho Công hội để giải quyết. Dạo này Minh Dương thành bạo loạn, những vụ giết người nhiều vô số kể, nhưng Nội cương cấp cao thủ chiến đấu lại không có. Lần này là chuyện lớn rồi



Hết chương 76