Nam Xấu Khó Gả
Chương 22 : Thi lấy viện thủ
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên muốn tránh, nhưng làm sao nhanh hơn được tốc độ của rắn to. Trong đầu mới vừa có suy nghĩ né tránh thì con rắn kia đã đến trước người hắn. Phương Vân Tuyên sợ tới mức nhắm hai mắt lại nghĩ thầm: xong rồi.
Bên tai vang lên hai tiếng xoạt xoạt nhỏ, tiếp theo nghe được tiếng thân rắn rơi xuống.
Phương Vân Tuyên vội vàng mở mắt thì nhìn thấy Đỗ Ích Sơn đứng một mình lập như từ trời giáng xuống, cũng không biết y từ khi nào đã rút loan đao Phương Vân Tuyên chém ghim vào trong thân cây, lại càng không biết y từ trong khoảnh khắc nào đã cứu tánh mạng của mình.
Mà con rắn bị chém mấy khúc trên đất giờ phút này nhìn thấy chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ. Phương Vân Tuyên sợ đến run rẩy, chân mềm nhũn ra.
Đỗ Ích Sơn cọ lau vết máu trên lưỡi đao quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Vân Tuyên, gần như không thể phát hiện cong cong khóe môi. Y nghĩ cả đời này y cũng sẽ nhớ rõ giây phút này, nhớ rõ Phương Vân Tuyên làm sao chân tay vụng về vung loan đao của y. Sau đó lấy ra tư thế giết heo, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà chém vào cây to.
“Ngươi không sao chứ?”
Phương Vân Tuyên ôm cánh tay, lắc đầu nói: “Không... không sao.”
Phương Vân Tuyên dùng sức vuốt lên cánh tay hai cái, không khống chế được thân thể của mình ngồi xổm xuống nhặt con rắn chết trên đất. Tròn vo, trơn trượt, xúc tua lạnh lẽo, Phương Vân Tuyên nhặt được một khúc thì lông tơ dựng lên, nhịn không được lại bắt đầu run rẩy.
Đỗ Ích Sơn vội ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt lấy con rắn chết ném vào trong sọt bên tay Phương Vân Tuyên rồi hỏi hắn: “Ngươi không có việc gì trêu chọc nó làm gì? Đây là ngũ bộ xà, tên như ý nghĩa, bị nó cắn trong vòng năm bước hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Trước khi chém nó Phương Vân Tuyên đã biết con rắn này có độc. Nếu trước đó nói qua hắn sẽ không bắt, nhưng là sẽ chọn, cũng sẽ nhận, tiệc rắn chính là một món ăn trong từ điển. Phương Vân Tuyên làm sao có thể không nghiên cứu qua chủng loại và tập tính của rắn chứ.
Phương Vân Tuyên chưa kịp dỗ dành thì Đỗ Ích Sơn đã đi tới nhận dao phay trong tay hắn hỏi: “Để ta, lột thế nào?”
Phương Vân Tuyên nghi ngờ nhìn y: “Ngài biết hả?” Người như vậy chỉ sợ là ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào làm sao có thể biết lột da rắn chứ?
Mặt Đỗ Ích Sơn không đổi sắc đùa nghịch con rắn chết trong tay, dùng sống dao lau lau ở trên thân rắn: “Cọng cỏ vỏ cây ta cũng gặm qua, gà rừng thỏ sống càng là thường ăn.” Bất quá ăn rắn thật đúng là lần đầu.
Phương Vân Tuyên lúc này mới an tâm dùng ngón tay chỉ nói: “Bắt đầu lột từ đầu rắn, da rắn lột xuống cũng đừng vứt. Cả người rắn đều là bảo bối, chỉ tiếc nó đã chết không thể lấy được độc rắn, bằng không chính là thuốc giảm đau tốt nhất.”
Đỗ Ích Sơn nghe theo lời Phương Vân Tuyên đã nói xuống tay nhanh nhẹn, cắt một đường ở trên đầu rắn, dùng một tay lột ra da rắn nguyên lành, mổ bụng làm sạch nội tạng, lại lấy ra mật rắn đưa cho Phương Vân Tuyên: “Ăn đi.”
Phương Vân Tuyên biết đó là thứ tốt, có thể bổ gan sáng mắt, nhưng nhìn thứ máu chảy đầm đìa cứ như vậy ăn thật đúng là không thể há miệng nuốt xuống được.
Đỗ Ích Sơn một tay giơ mật rắn, thân thể hơi hơi nghiêng. Y nghiêng người ánh mắt trầm tĩnh như nước, hai mắt vẫn luôn nhìn biểu cảm trên mặt Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên lại cảm nhận được loại ánh mắt giống như lột da này đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như bây giờ hắn không ăn mật rắn này thì có vẻ làm ra vẻ, giống như không đủ đàn ông.
Hắn hít sâu một hơi bốc mật rắn lên đưa vào miệng, không có lường trước mùi máu tươi, nhưng mà hương vị đắng chát lại phá lệ nghiêm trọng ở trong cổ họng kéo dài không tan.
Phương Vân Tuyên bị đắng đến cả khuôn mặt đều nhíu lại, lông mày chụm lại một cục, miệng cũng không mở. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy quả nhiên Đỗ Ích Sơn đang mỉm cười. Trong lòng hắn thật buồn bực: đại ca à, cho dù ta dùng đao của ngài chém cây bắt rắn ngài cũng đừng chơi ta như vậy chứ.