Nam Xấu Khó Gả
Chương 36 : Tới cửa lừa bịp tống tiền
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Không nghĩ tới thật sự sợ cái gì thì đến cái đó, không quá hai ngày thì đám người này ngênh ngang vào nhà, trực tiếp xông vào Thực Cẩm Lâu.
Ngày hôm đó trời mới vừa tối, còn chưa tới giờ cơm, Thực Cẩm Lâu trống không. Phương Vân Tuyên và hai tiểu nhị đang bận rộn ở trong phòng bếp, Vương Minh Viễn thì đang ở đại đường lau dọn bàn ghế.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang, Vương Minh Viễn tưởng có khách hàng tới cửa vội ra đón. Nhóc vừa đến cửa, còn chưa nói chuyện đã bị người hung hăng xô đẩy một cái, đẩy đến nhóc trực tiếp va vào trên ván cửa, sau lưng đụng đến đau.
“Ui da!” Vương Minh Viễn đau kêu lên một tiếng, người đẩy nhóc cười quái dị hai tiếng, mắng nói: “Chó ngoan không cản đường!”
Đoàn người đi theo tới cũng cười ha hả, mười mấy người chặn ở cửa vây quanh Vương Minh Viễn ngươi đẩy một cái - ta vỗ một cái, xem đứa trẻ như bóng cao su đẩy đến lăn đi, bọn họ thì cười vang tìm niềm vui.
Vương Minh Viễn nào gặp qua trận đánh lớn như vậy, trong lúc mơ màng bị người đẩy tới đẩy lui vô số vòng, chỉ cảm thấy trước mắt chóng mặt, nhìn người đều thành hai bóng, sốt ruột đến mức rống to: “Buông ta ra! Các ngươi làm gì... làm gì đó?”
Người ở giữa cầm đầu đám người này chính là tên mặt thẹo, nghe thấy Vương Minh Viễn nói xoay đầu nhìn về phía đám hồ bằng cẩu đảng* nhe răng cười nói: “Nó hỏi chúng ta làm gì? Đến tiệm cơm đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ làm nghề rèn không đến được?”
(*Hồ bằng cẩu đảng: bè nhóm lang sói cấu kết với nhau làm bậy.)
Gã nói xong cất bước vào Thực Cẩm Lâu, mấy người còn lại nhìn thấy đại ca đi vào thì buông Vương Minh Viễn ra cũng đi theo vào trong.
Mặt thẹo nhìn mọi nơi, quán cơm này không lớn, có mười cái bàn được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, cửa ra vào và khung cửa sổ mở rộng ra, màn cửa sổ dài được cột gọn dùng để đón khách.
Lúc này trong phòng không có khách, mặt thẹo tìm một cái bàn gần cửa ngông nghênh ngồi xuống ghế, chân sau đặt lên một cái ghế khác. Sau khi ngồi thoải mái rút đao dịch cốt nhọn từ bên hông ra đâm một cái lên trên bàn bát tiên gỗ lim. Đao dịch cốt thân đao sắc bén, đâm thật sâu, ổn định vững vàng ghim ở trên mặt bàn, trên đầu đao có một đám dây tua đỏ rũ xuống, ở trên mặt bàn sơn đen tương đối chói mắt.
Phương Vân Tuyên thở dài: “Nếu không kêu quan phủ đến chỉ trông cậy vào hai người chúng ta làm sao có thể đấu với nhiều tên lưu manh như vậy. Trước mắt cứ báo quan rồi nói sau, ở đây có hai nén bạc, con cầm đi, người quan phủ không đến thì con mang mọi chuyện nói nghiêm trọng một chút, giết người phóng hỏa gì đó, lại đưa bạc này cho bọn họ, nhìn trọng lượng hai nén bạc này bọn bộ khoái cũng phải đi một chuyến.”
Vương Minh Viễn nhận bạc dặn dò Phương Vân Tuyên mọi chuyện cẩn thận: “Đám người này rất hung dữ, ngài ngàn vạn chớ chọc giận bọn họ.”
Vương Minh Viễn đi ra ngoài từ cửa sau, chạy như bay đến phủ nha tìm quan binh tới cứu viện.
Phương Vân Tuyên sửa sang lại xiêm y trên người bưng đồ ăn đã làm xong vén màn đi ra. Hắn vào đại đường đi đến trước mặt Hạ Song Khôi, bưng vài món thức ăn lên bàn xong mới ôm quyền về phía Hạ Song Khôi: “Ta là chưởng quầy của Thực Cẩm Lâu, không biết vị khách quan này xưng hô thế nào?”
Hạ Song Khôi nâng mắt một mí lên, ánh mắt dừng ở trên người Phương Vân Tuyên, mới nhìn thoáng qua đã phụt cười một tiếng: “Ngươi chính là chưởng quầy Thực Cẩm Lâu?”
“Đúng vậy.”
“Thật sự là một gương mặt quá xấu.” Hạ Song Khôi quay đầu nhìn về phía tên mặt nghệ cười nói: “Ta thấy ta đã đủ xấu, không nghĩ tới ở đây còn có một người còn xấu hơn ta. Ai, lão Tiểu, mấy người lão Triệu đều đến xem, gương mặt này còn có thể xem ư?”
Mọi người đều kêu lên cười vang, chỉ vào Phương Vân Tuyên nói: “Mặt Hạ đại ca so với hắn thì phải là mặt tiêu chí nhân mỹ.”
“Dáng vẻ này làm ra cơm có thể ăn không?”
Phương Vân Tuyên cười mỉm, nghe đám người Hạ Song Khôi giễu cợt hắn từ đầu đến chân một lần nụ cười trên mặt không những không biến mất ngược lại càng thêm ôn hòa thân thiết. Hắn cười nói: “Đầu bếp nấu ăn là dựa vào tay, tiểu đệ không dựa vào mặt ăn cơm. Mặt tuy có xấu cũng không liên ta có thể làm ra một bàn thức ăn ngon.”
Hạ Song Khôi vừa nghe ngược lại nổi lên chút tò mò. Bọn họ bình thường đi cửa hàng lừa tiền, nhiều lúc đi thẳng vào chủ đề, vào cửa đã đập, đập xong thì muốn tiền, không trả tiền thì ăn vạ không đi, báo quan cũng không sợ. Dù sao người quan phủ cũng không quan tâm đến bọn họ làm gì, nhiều lắm là giả vờ giả vịt nhốt lại hai ngày không đau không ngứa thả ra, vừa quay đầu lại lại đi lừa. Lần này còn tàn nhẫn hơn lần trước, muốn nhiều tiền hơn; lặp lại nhiều lần như thế cửa hàng trong phủ Quảng Ninh cũng biết không thể trêu vào vị Hạ gia này, không có một nhà nào dám đối nghịch với gã, muốn tiền thì cho, ai cũng không dám nói hai lời.
Hiếm thấy có người như Phương Vân Tuyên vậy, không kiêu ngạo không nịnh hót, đối mặt với người hung thần ác sát như gã vậy lại không lộ ra một chút khiếp sợ. Hạ Song Khôi không khỏi sinh ra một phần kính nể, cũng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn.