Nam Xấu Khó Gả
Chương 46 : Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Editor: demcodon
Ba người uống đến tận hứng, mãi cho đến canh một* mới tan. Phương Vân Tuyên tiễn Hạ Song Khôi ra ngoài, Hạ Song Khôi còn mời Phương Vân Tuyên hôm khác đi thanh lâu dạo chơi.
(*Canh một: từ 19 giờ đến 21 giờ, tức giờ Tuất.)
Đỗ Ích Sơn vừa nghe lời này thì đen mặt, Phương Vân Tuyên cũng không khỏi cười khổ. Hạ Song Khôi đẩy Phương Vân Tuyên một cái cười trêu nói: “Giả vờ đứng đắn cái gì? Con trai đã lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa biết tư vị nữ nhân sao?”
Phương Vân Tuyên thấy gã đã say chuếnh choáng, chân lại loạng choạng đứng cũng không vững. Hắn vội giao gã cho huynh đệ bang Hạc Minh phụ đỡ đưa lên xe ngựa.
Hạ Song Khôi từ trong xe nhô đầu ra, vẻ mặt cười xấu xa nói với Phương Vân Tuyên: “Không thể dụ dỗ được đệ đến đó. Đệ chờ đấy, ta trở về chọn hai người đẹp dạy dỗ đàng hoàng rồi mời đệ đến. Xuân Phong các, đây chính là nơi tiêu dao lớn nhất trong phủ Quảng Ninh, đệ không đi cũng đừng hối hận!”
Phương Vân Tuyên cũng không tranh luận cười hai tiếng, kêu Hạ Song Khôi trên đường tiểu tâm. Sau đó hắn buông màn xe xuống nhìn xe ngựa dần dần chạy xa.
Tiễn Hạ Song Khôi xong Phương Vân Tuyên xoay người vào Thực Cẩm lâu. Đỗ Ích Sơn đi theo sau hắn vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Phương Vân Tuyên cảm thấy kỳ quái, người này dường như đang tức giận, áp khí cả người đột nhiên thấp xuống. Phương Vân Tuyên không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt Đỗ Ích Sơn, nhất định là khóe môi hơi rũ xuống, trên mặt càng thêm lạnh nhạt, ánh mắt nhìn người ngoài lạnh lùng còn có một tia sắt bén như có thể xuyên thấu qua da thịt nhìn thấy tim người.
Phương Vân Tuyên buồn bực. Đây là làm sao vậy, mới vừa rồi còn tốt mà?
Y không nói lời nào, Phương Vân Tuyên cũng không nói lời nào, vừa vào đã xem xét khắp nơi một lần. Trong phòng bếp nếu không đóng kỹ thì buổi tối dễ bốc cháy, mỗi ngày trước khi đi ngủ nơi này và cửa sổ đều phả kiểm tra kỹ lưỡng. Hắn dạo qua một vòng trở lại đại đường Đỗ Ích Sơn vẫn còn đứng tại chỗ chờ hắn. Phương Vân Tuyên cảm thấy lòng ấm áp, hắn cho rằng Đỗ Ích Sơn đã đi lên lầu từ lâu.
Đỗ Ích Sơn cũng sốt ruột, quan hệ giữa y và Phương Vân Tuyên không hề tiến triển, ăn vạ ở Thực Cẩm lâu lâu như vậy vẫn không cho Phương Vân Tuyên thấy tâm ý. Y mới biết được mở miệng nói thích một người là một chuyện khó như vậy. Mấy lần cảm thấy có cơ hội thích hợp, sau một lúc lâu nghẹn cuối cùng lời nói ra khỏi miệng lại trở nên hoàn toàn thay đổi, kém cách xa vạn dặm mục đích lúc ban đầu của y.
Đỗ Ích Sơn hoàn toàn cảm thấy khó khăn, rối rắm hồi lâu cuối cùng cũng không nói rõ ràng. Ban đầu chính là có một chút thiện cảm mông lung, Đỗ Ích Sơn đối với Phương Vân Tuyên có thể nói là chiến thuật chiến lược, chậm rãi tiếp cận sau đó từ từ mưu tính. Hiện giờ đã xác định muốn cùng người này làm bạn cả đời thì y lại thủ đoạn gì cũng không dùng ra.
Cả hai đều có tâm sự, lời nói ra cũng ít. Ngẫu nhiên nói một câu ngược lại càng như đang có lệ.
Phương Vân Tuyên dứt khoát khép hai mắt lại muốn giả bộ ngủ. Đỗ Ích Sơn lại đột nhiên mở miệng hỏi ý kiến Phương Vân Tuyên có tính toán gì khi ăn tết không.
Phương Vân Tuyên mở mắt ra nhìn về phía Đỗ Ích Sơn trong bóng đêm cười nói: “Còn có thể có tính toán gì chứ? Ta và Nam ca nhi cùng đón tết thôi. Lúc trung thu cũng như vậy, hai phụ tử chúng ta đi dạo trên đường phố. Sau đó trở về ăn một bữa ngon hợp cảnh là được.”
Đỗ Ích Sơn dừng một chút mới nói: “Năm nay có lẽ khác, thêm một người là ta cũng phải náo nhiệt một chút.”
Phương Vân Tuyên sửng sốt, nghe ý của Đỗ Ích Sơn là muốn thường trú ở Thực Cẩm lâu? Chuyện trong nhà Đỗ Ích Sơn thì Phương Vân Tuyên cũng biết đại khái, quan hệ gia tộc phức tạp như vậy Phương Vân Tuyên cũng không có cách nào giải thích. Nhân khẩu nhà hắn lại đơn giản, ông nội cũng thích yên tĩnh, họ hàng thân thích cũng rất ít qua lại. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tình cảnh trong một trấn nhỏ đều là người cùng dòng họ ở, càng không thể tưởng tượng được cảm giác trên đỉnh đầu những người này còn đè nặng một đại gia trưởng phong kiến. Tóm lại không phải chuyện vui sướng, cũng khó trách Đỗ Ích Sơn chán ghét Đỗ gia trang mà dọn đến trốn trong Thực Cẩm lâu thanh tĩnh.
Vốn dĩ nghĩ y sẽ không thường trú, nhiều nhất ở hai tháng đến khi sơn trang ngoài thành xây xong trước năm mới Đỗ Ích Sơn sẽ dọn ra ngoài. Phương Vân Tuyên không nghĩ tới y lại muốn ở lại Thực Cẩm lâu cùng ăn tết với phụ tử bọn họ.
Trong lòng Phương Vân Tuyên sao có thể không vui vẻ chứ, hắn nhanh chóng đáp: “Được. Là nên náo nhiệt một chút. Ta chuẩn bị nhiều thức ăn một chút gọi đám người Trọng Ngạn và lão Lục tới, cả đám cùng ăn tết.”
Đỗ Ích Sơn âm thầm cười khổ, thật vất vả suy nghĩ cách nói uyển chuyển nhưng Phương Vân Tuyên lại không để ý tới, ngược lại còn chuyển tới ăn tết rồi. Thôi, vẫn là dựa theo biện pháp cũ đi, chậm rãi tiếp cận, từ từ mưu tính vậy.