Năm xưa

Chương 10 :

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Mặt trời lặn xuống phương tây, ánh chiều tà vàng kim như thể bức rèm trước màn đêm, theo ánh tịch dương từ từ khép lại.



Kỷ Thuận Mỹ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, tỏ vẻ có lỗi nói với Kiều Y Khả: “Ngại quá, Y Khả, tôi phải về rồi.”



Vừa nghĩ đến Kiều Y Khả có lòng với nàng thế, cố ý chờ trong tiệm cà phê này, Thuận Mỹ thiện lương liền cảm thấy mở lời muốn đi trước là một việc rất ngượng ngùng.



“Uh, để tôi tiễn cô.” Kiều Y Khả cười cười.



“Không cần đâu, hình như chúng ta không tiện đường.” Kiều Y Khả cưng chiều thuận theo khiến Kỷ Thuận Mỹ có phần được yêu mà sợ.



“Nghĩ tiện đường thì sẽ tiện thôi, dù sao cũng không cách nhà cô bao xa.” Kiều Y Khả nói rồi đứng dậy, đi tới cửa chờ Thuận Mỹ.



Tựa hồ như không còn cách nào từ chối cả, Thuận Mỹ đứng dậy, để tiền lên bàn, rồi bỏ thêm vài đồng tiền boa.



Kiều Y Khả thẳng thắn không câu nệ khiến Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc, cô nói muốn Thuận Mỹ mời mình ăn gì đó thì sẽ không sĩ diện tranh với Thuận Mỹ để trả mấy chục đồng tiền nước làm gì. Rõ ràng thẳng thắn như vậy ngược lại khiến người ta thích, hoàn toàn sẽ không khiến người khác cảm thấy chi li tính toán.



Ấn tượng của Kỷ Thuận Mỹ với Kiều Y Khả lại tăng thêm vài phần. Kiều Y Khả thoải mái rộng rãi, tự nhiên hào phóng, tất cả đều là những ưu điểm Kỷ Thuận Mỹ khát vọng có mà không được.



Chầm chậm đi về phía nhà Kỷ Thuận Mỹ.



Kiều Y Khả thân hình cao gầy tinh tế, Kỷ Thuận Mỹ lại nhỏ nhắn đầy đặn, hai người sóng vai bên nhau mặc dù không khoa trương như Hoàn phì Yến sấu [1], nhưng một động một tĩnh, mỗi người một vẻ đẹp vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường.



Kiều Y Khả thầm đánh giá Kỷ Thuận Mỹ, tưởng tượng nếu lúc này vươn cánh tay ra là có thể vừa lúc ôm lấy bả vai của nàng, rồi Kỷ Thuận Mỹ cũng ôm eo mình. Chiều cao của hai người phối hợp là vừa đẹp. Kiều Y Khả tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ khiến Kỷ Thuận Mỹ hiểu được rằng hai người các nàng chính là một nửa hoàn mỹ của nhau.



Ánh mắt của Kiều Y Khả luôn rất cao, những cô gái mà cô từng thích đều là những người nổi bật. Kỳ thật Kỷ Thuận Mỹ cũng không sáng chói như thế, cá tính cũng không mạnh mẽ, vốn không phải hình mẫu mà Kiều Y Khả thích, nhưng lại khiến Kiều Y Khả động tâm, chẳng những động lòng mà lại còn nguyện chờ đợi, nguyện ý vì Kỷ Thuận Mỹ mà suy nghĩ cẩn thận kỹ lưỡng. Kỷ Thuận Mỹ không tranh với đời, như thể một tờ giấy trắng, khiến cho tất cả mọi người liên quan đều trở nên mờ nhạt. Kiều Y Khả mong muốn có thể dùng sự nhiệt tình của mình mang một thế giới rực rỡ đầy sắc màu trao cho Kỷ Thuận Mỹ.



Đến cửa nhà, Kỷ Thuận Mỹ áy náy nói: “Y Khả, thật có lỗi, không thể mời cô vào ngồi chơi, tiên sinh nhà tôi, anh ấy là một người…”
Ném lại một câu, Cảnh Tiêu Niên vung tay áo ra cửa. Còn lại một mình Thuận Mỹ, lẳng lặng ăn xong bữa sáng. Nghĩ đến Cảnh Tiêu Niên nàng liền cảm thấy buồn cười. Diễn viên quá kém mà, chỉ đóng kịch được một buổi tối liền không giả vờ được nữa.



Ngày mai nàng hẳn nên khuyên nhủ Cảnh Tiêu Niên, cứ như trước kia là được rồi, bất ngờ thay đổi thất thường vậy, nàng tiêu thụ không nổi.



Cảnh Tiêu Niên lái xe, tới một tiệm cháo, bổ sung bữa sáng của mình, lại oán hận nhớ tới Kỷ Thuận Mỹ. Chỉ một câu nói mà thôi, nàng không nên bắt bẻ hắn như thế, lại tỏ thái độ với hắn. Nữ nhân không biết tốt xấu, hắn đối tốt với nàng nàng đều không nhìn thấy, cứ coi hắn như không khí vậy.



***



Kiều Y Khả ngủ một giấc thật sâu. Tỉnh lại rồi chuyện thứ nhất muốn làm là đi gặp Kỷ Thuận Mỹ. Cơn xúc động qua đi lại cảm thấy không ổn. Quá mức thân cận thường xuyên nhất định sẽ doạ nàng. Đối xử với Kỷ Thuận Mỹ phải dùng chút tâm tư, để nàng chủ động tiếp nhận mình mới được.



***



Trưa đến, Kỷ Thuận Mỹ đang đọc sách. Đọc một lát, ngẩn người một chốc, trong sách rốt cuộc viết về cái gì, kỳ thật cũng không rõ.



Nhớ tới chồng mình, Kỷ Thuận Mỹ liền cảm thấy bất đắc dĩ. Làm sao lại không muốn như một cặp vợ chồng bình thường, cùng nắm tay nhau đến già. Nhưng mà nếu cái giá đắt phải trả để cùng nắm tay người đến già là phải nhìn chính chồng mình cùng nắm tay rất nhiều người, còn mặt mang nụ cười làm bộ như không biết, Kỷ Thuận Mỹ làm không được. Đối với những việc bên ngoài kia, điều Kỷ Thuận Mỹ có thể làm được là chẳng quan tâm, nhưng làm không được là lừa dối bản thân, coi những việc đó như không có.



Nàng đột nhiên nghĩ tới Kiều Y Khả, nếu vợ của Cảnh Tiêu Niên lúc này là Kiều Y Khả thì cô ấy sẽ làm thế nào nhỉ? Nhất định sẽ làm loạn một hồi, yêu ghét rõ ràng, hoặc ly dị, hoặc khiến Cảnh Tiêu Niên cải tà quy chính.



Kỷ Thuận Mỹ phiền muộn suy nghĩ, mà đáng tiếc nàng lại vĩnh viễn không phải Kiều Y Khả. Kiều Y Khả sống vì bản thân, mà Kỷ Thuận Mỹ lại không biết mình sống vì ai.



Hết chương 10



——— —————-



[1] Hoàn phì Yến sấu: tục ngữ dân gian Trung Quốc, nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà.