Năm xưa
Chương 20 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Bởi vì chiều còn phải đi học, cho nên trưa Thuận Mỹ không dám ăn nhiều lắm, chỉ ăn một chén mỳ chả cá chay viên, lại nằm nghỉ một lát, để tránh Kiều Y Khả cười thể lực của mình. Chuẩn bị sẵn sàng xong hết liền xuất phát đi tới câu lạc bộ.
Đây là câu lạc bộ thẩm mỹ rất lớn, cơ sở vật chất đầy đủ. Kỷ Thuận Mỹ nhìn thấy có mấy người đang chạy trên máy chạy, mồ hôi đổ như mưa, liền nhịn không được bị cuốn hút, rất muốn mau chóng hưởng thụ cảm giác thoải mái khi đổ mồ hôi này.
Kiều Y Khả đi ra ngoài đón Kỷ Thuận Mỹ, nhìn thấy Kỷ Thuận Mỹ liền rất vui vẻ, kéo tay nàng, vừa đi vừa trò chuyện: “Thuận Mỹ, dạy một mình cô còn vui hơn dạy cả trăm người. Sáng nay cũng thật hết cách, có nhiều lớp phải dạy như thế thật khiến tôi mất hết kiên nhẫn.”
Kỷ Thuận Mỹ bị cô kéo đi thẳng một đường tới phòng dạy nhảy.
Lớp học rất rộng, bốn phía đều là gương. Cảm giác một mình độc chiếm, xung quanh không một bóng người khiến Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy thực quá tuyệt. Đương nhiên không còn nỗi lo lắng bất an lúc trước.
Kiều Y Khả chờ nàng nhìn đủ, trước đưa nàng vào phòng thay quần áo, lấy một bộ đồ thể dục và giày mới ra cho nàng.
“Thuận Mỹ, thay bộ này đi, xem có hợp không.”
Thuận Mỹ mở ra xem, là một chiếc áo ngực thể thao màu đen, lực đàn hồi rất tốt, một chiếc quần thể dục bó màu xanh đậm. Thuận Mỹ nhìn nhìn xung quanh, Kiều Y Khả lại nhìn nàng: “Thuận Mỹ, chờ gì thế, còn không mau thay đồ đi?”
Thuận Mỹ liền đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Không có phòng riêng để thay đồ à?”
Kiều Y Khả cười: “Không có, chỗ này vốn là vậy mà, bình thường mọi cô gái đều thay đồ chung một chỗ. Nếu cô không quen thì tôi quay ra chỗ khác là được rồi.”
Nói xong cũng không xoay đi, chờ Kỷ Thuận Mỹ đáp.
Thuận Mỹ có ngượng ngùng đến đâu cũng không tiện chủ động kêu Kiều Y Khả xoay người sang chỗ khác. Dù sao cũng chẳng phải thiếu nữ mười sáu tuổi nữa, lại cũng đã sớm kết hôn gả làm vợ người khác rồi, thế nên ngại ngùng vậy có vẻ quá mức làm cao.
Kiều Y Khả vốn luôn khéo léo hiểu ý người khác lần này lại giống như hoàn toàn không biết sự lúng túng ngại ngùng của Thuận Mỹ, khoanh tay đứng một bên, cười như không cười nhìn Thuận Mỹ. Thuận Mỹ chỉ đành chậm rãi cởi quần áo, chỉ để lại áo lót và quần lót, rồi vội vàng mặc đồ thể dục vào.
Kỷ Thuận Mỹ than nhẹ: “Nhà, không phải là nơi khiến tôi vui vẻ.”
“Vậy không cần nhà, đi ra thế giới bên ngoài đi.” Kiều Y Khả nói như chém đinh chặt sắt.
Sắc mặt Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên tái nhợt: “Sao có thể. Y Khả, cô không hiểu đâu.”
Kiều Y Khả thở dài: “Thuận Mỹ, thật ra là chính bản thân cô không rõ mới phải.”
Buổi học kết thúc, tắm rửa qua, thay quần áo rồi, Kiều Y Khả cười hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, hôm nay cô mời tôi uống cà phê ăn chút điểm tâm nhé.”
Thuận Mỹ cười: “Tuân lệnh, cô giáo.”
Tiệm cà phê ở cách đó không xa, chỉ phải qua mấy trạm xe. Kiều Y Khả nắm tay Kỷ Thuận Mỹ, đi tới bến xe chờ xe bus. Kỷ Thuận Mỹ cũng rất ít khi đi xe bus, nhưng nàng lại cảm thấy thực hưởng thụ tâm tình chờ đợi nhàn nhã như lúc này.
Buổi chiều có rất ít người trên xe, xe đến rồi, hai người tìm một chỗ ghế đôi gần bên cửa sổ. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ hắt lên người, không khí theo chiếc xe chạy vội mà chuyển thành những làn gió tinh nghịch. Dưới ánh nắng và gió mát, Kiều Y Khả khẽ hát, Kỷ Thuận Mỹ lắng nghe, là bản nhạc cổ điển đệm cho buổi học hôm nay.
Giai điệu quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không ra tên gì, Kỷ Thuận Mỹ cũng không hỏi, lẳng lặng lắng nghe tiếng ca uyển chuyển của Kiều Y Khả. Lẳng lặng nhìn quãng thời gian buổi chiều lướt qua như bay dưới từng vòng lăn của bánh xe.
Hết chương 20
——— —————— ————-
Bách Linh: Bạn nào có phần mềm làm ebook dạng pdf ko cho mình xin với, cái của mình hỏng r, tính làm ebook mấy bộ mà ko đc:SS