Năm xưa
Chương 30 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Giảo Nhi rất tinh ý, thấy Kỷ Thuận Mỹ sắc mặt suy sụp, mắt ướt nhoè chực khóc, nhất thời cũng hoảng lên, vội vàng dâng một ly trà xanh: “Chị Thuận Mỹ, chị uống miếng nước trước đã, không có việc gì đâu, Y Khả sẽ về nhanh thôi, trước kia thi thoảng chị ấy cũng đi đâu đó chơi vài ngày mà.”
Cầm chén trà nóng bỏng, lại càng thấy lòng lạnh lẽo đau khổ, từng nghĩ làm bạn cùng cô một đời, nhưng không ngờ cũng bởi một chữ “tình” này mà cắt đứt tình cảm khăng khít của cả hai, một đao chém xuống thành hận. Kiều Y Khả rời đi, từ bỏ tình yêu, chỉ mang theo oán hận.
Thoáng chốc, Kỷ Thuận Mỹ lại rơi nước mắt.
Giảo Nhi hoàn toàn phát hoảng, vừa đưa khăn giấy, vừa hoảng loạn nói: “Chị Thuận Mỹ, đừng sốt ruột mà, Y Khả sẽ về nhanh thôi. Cho dù cô ấy không nghĩ tới chúng ta thì cũng vẫn sẽ luyến tiếc công việc đang làm mà. Đó là việc mà chị ấy mất sức chín trâu hai hổ mới dành được đó.”
Giảo Nhi không nói còn đỡ, lời vừa nói ra, nước mắt Kỷ Thuận Mỹ liền như dòng suối, tuôn rơi không ngừng, vừa khóc vừa lắc đầu: “Sẽ không đâu, cô ấy thật sự sẽ không trở lại nữa. Cô ấy, cô ấy đã xin nghỉ việc ở trung tâm thể thao đó rồi.”
“Cái gì!” Chén trà trong tay Giảo Nhi rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn thanh thuý lại như tiếng sấm rền đánh vào trái tim Kỷ Thuận Mỹ khiến nàng giật mình, khóc càng nhiều hơn.
“Chị Thuận Mỹ, sao chị biết chị ấy thôi việc? Việc đó không thể đâu, trước kia lúc cạnh tranh để dành công việc này chị ấy tốn nhiều sức lắm, ngày ngày sáng sớm đều dậy luyện công. Sau đó, khi chị ấy được như mong ước làm giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ rồi, thói quen này cũng không thay đổi, sáng sớm đều dạy tập luyện, trước khi đi làm sẽ phải chợp mắt một lúc để lấy lại sức. Ngày ngày đều vậy, có thể thấy chị ấy quý công việc này đến mức nào.” Giảo Nhi nói năng lộn xộn, hy vọng nghe được Kỷ Thuận Mỹ nói nàng nhầm rồi.
“Chợp mắt để lấy lại sức?” Kỷ Thuận Mỹ theo bản năng hỏi lại.
“Đúng thế, Y Khả nói như vậy vừa không trễ việc tập luyện, cũng sẽ không để lúc mình dạy học không có tinh thần. Chị ấy là một người nghiêm túc như thế, sao có thể không nói một tiếng liền bỏ việc mà đi vậy? Điều đó không thể nào đâu!” Giảo Nhi trông mong nhìn Thuận Mỹ, hy vọng Thuận Mỹ thừa nhận rằng lời vừa nãy nàng nói là nói dối.
Kỷ Thuận Mỹ nhớ tới bó hoa dại nho nhỏ vàng rực rỡ không biết tên, còn vương theo những giọt sương sớm trong lành kia, vẫn như nở rộ toả hương trong lòng.
Có lẽ đó là sáng sớm của một ngày sau khi luyện tập xong, Kiều Y Khả không nỡ về nghỉ ngơi mà lại vừa tưởng tượng cảnh Kỷ Thuận Mỹ vui vẻ lúc nhận được bó hoa, vừa mang theo nụ cười mà hái hoa bên trong sơn cốc yên tĩnh.
Vì nàng, đó là vì nàng, vì một người không biết cảm kích như nàng.
Trên đường về nhà, đi ngang qua quán cà phê nàng thường tới liền nhớ lại lần đầu gặp mặt, lúc ấy hai trái tim được gắn kết với nhau qua hương vị ngọt ngào của những chiếc bánh su kem. Nay cho dù có nhấm nháp thì có lẽ cũng chỉ còn sót lại hương vị chua sót.
Khoảnh khắc bàn tay rút ra, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải cách Kiều Y Khả xa đến thế.
Không thể tay nắm tay, chỉ cần cùng sóng vai là được.
Nàng đã quen với cuộc sống có Kiều Y Khả.
Nàng không biết Kiều Y Khả lại thà là ngọc vỡ hơn làm ngói lành.
Một cái rút tay liền lấy đi không chỉ trái tim của Kiều Y Khả mà còn có, còn có niềm vui của chính Kỷ Thuận Mỹ nàng.
Không còn vui vẻ nữa.
Cô đi, thì ra chỉ còn lại đau khổ, không còn niềm vui nữa.
Kỷ Thuận Mỹ đôi chân nặng như trì, sợ về nhà, sợ trời tối, sợ ngày mai đến. Bởi vì ngày mai tới vẫn như cũ không có Kiều Y Khả.
Giảo Nhi nhìn theo bóng Kỷ Thuận Mỹ đi, đi xa, liền vào nhà, đóng cửa phòng lại, sau đó chạy vào bếp, rót một ly nước lạnh uống một hớp lớn. Sau đó lại chạy đến trước cửa phòng Kiều Y Khả, dùng sức đập lên cánh cửa phòng đóng chặt: “Aish, Kiều Y Khả, chị mau xuất hiện đi, chị cũng thật nhẫn tâm mà, nhìn mỹ nhân của chị khóc sướt mướt như thế, ngay cả em cũng sắp không giả bộ nổi nữa, vậy mà sao chị vẫn còn ngồi đó được à!”
Hết chương 30