Năm xưa

Chương 36 :

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Kiều Y Khả từ từ chọn lựa các món trong cửa hàng, Kỷ Thuận Mỹ lại đau khổ suy nghĩ nên nói với Cảnh Tiêu Niên thế nào. Đột nhiên nàng nghĩ tới Thuận Duyệt, liền vội vàng lấy di động ra gọi điện cho em gái: “Thuận Duyệt, giúp chị một chuyện nhé, chị cần một lý do để ở ngoài một đêm, nhưng không biết nên nói với anh rể em thế nào.” Kỷ Thuận Mỹ trình bày ngắn gọn ý mình.



“Chị, vì sao chị cần lý do để ở ngoài một đêm?” Thuận Duyệt hỏi.



Kỷ Thuận Mỹ ậm ừ mãi mới nói: “Chị không muốn nói dối em, nhưng thật sự có chuyện rất quan trọng.”



“Chị, không phải, không phải chị thích người khác đấy chứ?” Thuận Duyệt đột nhiên ngạc nhiên hô lên.



Kỷ Thuận Mỹ xấu hổ, không biết nên trả lời “có” hay “không”.



“Thôi quên đi, anh rể đối xử với chị không tốt, chị có gì vui vẻ thì cứ việc hưởng thụ, không cần phải lo cho anh ta mới phải. Lý do thôi mà, để em nghĩ xem.” Thuận Duyệt không cố tình đợi câu trả lời của Thuận Mỹ, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lại thấy nếu thế thì không phải đồng nghĩa với việc nàng cam chịu rằng mình thật sự thích người khác sao?



“Chị, chị cứ nói với anh rể là hội học sinh tụi em muốn đi tới vùng nông thôn để trải nghiệm cuộc sống, mà hội học sinh của tụi em chỉ có mình em là nữ, không tiện, cho nên chị mới đi cùng em.” Thuận Duyệt nghĩ mãi, liền vui vẻ hướng dẫn Thuận Mỹ nên nói thế nào.



Thuận Mỹ cảm thấy đó là biện pháp rất ổn, lại ẩn ẩn cảm thấy việc em gái giúp mình nói dối thì không tốt lắm.



“Thuận Duyệt, em đừng nghĩ nhiều, chị chỉ là, chỉ là đi chơi với bạn thân thôi. Em cũng biết tính anh rể em đó, anh ta không dễ nói chuyện cho lắm.” Kỷ Thuận Mỹ cẩn thận nói với Thuận Duyệt.



Thuận Duyệt lại không băn khoăn nhiều: “Chị, chị yên tâm đi, em biết chị là loại người gì. Chị cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của riêng mình, anh rể ngày ngày nhốt chị ở nhà, còn hắn lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, như thế thật không công bằng.”



“Cho nên em đừng giống chị, khi ở bên Lâm Vĩnh Giang đừng có hơi chút lại giở tính tình đại tiểu thư ra, biết không?” Lời Thuận Duyệt nói khiến lòng Thuận Mỹ ấm áp, không khỏi dặn dò em gái.



“Yên tâm đi!” Thuận Duyệt cười đáp lời.



Thuận Mỹ liền gọi cho Cảnh Tiêu Niên. Cảnh Tiêu Niên rất nhanh bắt máy.



“Tiêu Niên, có việc này em muốn bàn với anh một chút.” Kỷ Thuận Mỹ nói.



“Có việc gì thì nói mau lên, anh đang vội.” Cảnh Tiêu Niên không kiên nhẫn trả lời.



“Là thế này, hội học sinh mà Thuận Duyệt tham gia ngày mai sẽ tới vùng nông thôn để trải nghiệm cuộc sống ở đó, mà hội đó chỉ có một mình Thuận Duyệt là nữ, không tiện lắm, cho nên em muốn đi cùng em ấy, mà cũng đúng lúc em ngày ngày ở nhà buồn quá.” Thuận Mỹ nói một hơi, hồi hộp chờ phản ứng của Cảnh Tiêu Niên.



Cảnh Tiêu Niên trầm mặc trong chốc lát.



“Tiêu Niên?” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng gọi tên Cảnh Tiêu Niên.
“Vậy, chúng ta mua túi ngủ đôi được không? Thuận Mỹ, được không?” Kiều Y Khả lắc lắc tay Kỷ Thuận Mỹ, giống một đứa con nít làm nũng.



Ánh nắng cuối trưa dịu dàng hắt lên khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của Kiều Y Khả, những sợi lông tơ mềm mại khiến Kỷ Thuận Mỹ nhịn không được muốn sờ. Bộ dáng con hổ chảy nước miếng mà cứ giả dạng làm heo con đáng thương khẽ cười khiến ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ dần dần rối loạn, đầu óc mụ mẫm.



Nàng có thể từ chối Kiều Y Khả vẫn luôn dùng hết tâm tư toàn tâm toàn ý đối xử với nàng sao?



Kiều Y Khả vui mừng kéo Kỷ Thuận Mỹ trở vào, thực khí phách chỉ huy ông chủ: “Chủ tiệm, tôi muốn túi ngủ đôi này! Gói lại dùm tôi đi.”



Ông chủ cũng như thể gặp được chuyện vui, mặt mày hớn hở, liên tục “tốt tốt”, gói túi ngủ lại.



Kiều Y Khả đi tới cô gái ở quầy tính tiền để trả, ông chủ đi tới trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, cười thấp giọng nói: “Cô ấy chắc hẳn rất thích rất thích cô nhỉ?”



Kỷ Thuận Mỹ quẫn bách mà không có chỗ trốn, chỉ có thể cúi đầu không dám nói lời nào.



“Tôi thấy cô ấy thực lòng thích cô lắm lắm đó. Cô không biết đâu, trước kia cô ấy cũng dẫn một cô khác tới đây, nhưng nhìn liền thấy cô gái kia đi theo sau mông Y Khả mà chọn đồ, hơn nữa đến lúc chọn túi ngủ, cô gái kia năn nỉ Y Khả chọn túi ngủ đôi, cô ấy lại lạnh mặt chọn một cái túi đơn rồi bước đi, tuyệt đối không thèm quan tâm đến cảm thụ của người ta. Nhưng cô ấy đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt, đã bao giờ cô ấy nhìn sắc mặt người ta, săn sóc tinh tế để ý cảm nhận của người ta đâu. Ông già tôi đây thích nhất nhìn người khác chọn túi ngủ đôi đó, phải yêu nhau biết bao! Tôi hy vọng người có tình khắp thiên hạ đều hạnh phúc giống tôi và vợ mình!”



Ông chủ nói liên miên không ngừng, mà giữa những lời kể lể liên miên bất tận ấy, lòng Kỷ Thuận Mỹ lại dần dần vừa hạnh phúc vừa ưu thương bay lên.



Hạnh phúc chắc hẳn đều giống nhau, hai người đã yêu nhau thì có lý do gì để không hạnh phúc đâu? Nhưng mà sao có thể sẽ giống nhau được, đàn ông và đàn bà có thể quang minh chính đại kết hôn, cho dù bỏ trốn cũng trở thành một đoạn giai thoại trong mắt người đời. Mà hai người con gái, trong đó lại có một người đã có chồng, trong mắt người đời sẽ chỉ bất quá là một người đàn bà gánh hai lần tội danh mà thôi.



Đúng lúc đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Kiều Y Khả trả tiền xong quay lại, nhìn thấy ông chủ nói gì đó với Kiều Y Khả, sợ lại là những lời Kỷ Thuận Mỹ không thích nghe, liền vội vàng chạy tới: “Này! Lão Trương, ông đừng có nói linh tinh gì nữa, cẩn thận tôi không thèm để ý việc làm ăn của ông đó!”



Ông chủ cười hắc hắc, nhìn Kiều Y Khả: “Nhóc con, cô nói thế mới giống cô ngày trước, vừa rồi á, tôi đã nghĩ mình nhận lầm người đó.”



Nói xong liền xoay người đi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt lúc hai người mới vào tiệm.



“Ông già xấu tính này!” Kiều Y Khả bực mình.



Kỷ Thuận Mỹ nhìn bộ dáng dậm chân của Kiều Y Khả, nhịn không được len lén cười.



Quên đi, không cần nghĩ mấy chuyện không xảy ra đó, mỗi giây mỗi phút ở bên nhau đều cần trân trọng mới phải.



Hết chương 36