Năm xưa
Chương 4 :
Ngày đăng: 08:31 19/04/20
Thời tiết rất đẹp, sắc trời màu lam nhạt trong suốt, ngẫu nhiên lại có vài đám mây, vương chút sầu ý nhàn nhạt.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn ngoài cửa sổ, ngồi yên đã thật lâu, mắt thấy đã gần tới trưa, nên là lúc khởi hành rồi, mà tâm tình lại rối bời, mệt mỏi không gợi dậy nổi chút tinh thần.
Buổi sáng lúc Cảnh Tiêu Niên đi đã cứng rắn ném lại một câu: “Hôm nay mặc chiếc váy mua từ Pháp về đi” rồi nghênh ngang mà đi, bỏ lại một Kỷ Thuận Mỹ ngẩn người ngạc nhiên hồi lâu không phục hồi lại tinh thần. Suy nghĩ thật lâu, nhớ ra mấy tháng trước lúc Cảnh Tiêu Niên từ nước ngoài trở về có mang theo một bộ lễ phục, màu hồng cánh sen, lúc ấy có thử một chút, rất xứng với màu da của nàng.
Mắt chọn đồ của Cảnh Tiêu Niên luôn không tệ, khi đi công tác thỉnh thoảng cũng sẽ mua vài bộ quần áo về cho nàng. Con dâu nhà họ Cảnh luôn có rất nhiều sự kiện cần tham dự.
Về mặt vật chất Cảnh Tiêu Niên chưa bao giờ bạc đãi Kỷ Thuận Mỹ. Người đàn ông này, đối với vấn đề tiền bạc luôn hào phóng, nhưng về mặt tình yêu lại keo kiệt ích kỷ, không chịu san sẻ cho người khác nửa phần.
Nếu là bình thường thì Kỷ Thuận Mỹ sẽ ngoan ngoãn mặc chiếc váy kia vào. Hắn sẽ thích, mà huống chi chiếc váy kia cũng là hàng cao cấp, nàng mặc vào nhìn cũng đẹp, vẹn cả đôi đường. Nhưng mà hôm nay trong lòng nàng luôn chất chứa một ít mâu thuẫn, nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo cùng giọng điệu ra lệnh trước khi đi của hắn, nghĩ tới ánh mắt âm lãnh cười nhạo nàng mấy hôm trước, Kỷ Thuận Mỹ liền có chút nản lòng thoái chí, cũng tích tụ một ít oán khí nho nhỏ, thầm nghĩ cứ chọn hời hợt qua loa một cái váy để Cảnh Tiêu Niên cũng phải nghẹn một cục tức giống mình.
“Thiếu nãi nãi, thiếu gia nhà ngài gọi tới, có muốn tiếp không?” Người hầu nhỏ giọng hỏi Kỷ Thuận Mỹ. Hạ nhân của những người nhà giàu đương nhiên cũng biết nhìn ánh mắt người ta, tâm tình của chủ nhân thế nào cũng nhìn rõ mồn một.
Kỷ Thuận Mỹ phục hồi tinh thần, than nhẹ một hơi, đứng dậy tiếp điện thoại. Là cậu em trai Thuận Lễ.
“Chị cả, ba và anh đều bảo em hỏi chị, hôm nay rốt cuộc anh rể có tới không?” Thanh âm trẻ trung mà lỗ mãng của Thuận Lễ truyền ra từ điện thoại.
Oán khí của Kỷ Thuận Mỹ càng sâu. Đây là người nhà của nàng, vậy mà cũng không quan tâm hỏi một chút xem Cảnh Tiêu Niên có đối xử tốt với nàng không, cuộc sống của nàng có hạnh phúc không. Đáy lòng có oán hận, nên khi nói chuyện cũng cao giọng hơn vài phần.
Kết hôn năm năm, một tháng về nhà mẹ đẻ một lần, nghe thấy hầu hết chính là những lời này, ba ba nói đi nói lại không thấy phiền, mà nàng nghe đã sớm mệt mỏi. Nếu không nghe thì phải làm thế nào đây? Sau khi kết hôn Kỷ Thuận Mỹ rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không có bạn bè, không có con cái, nàng thực cô độc, chỉ có dịp một tháng một lần về nhà mẹ đẻ thế này mới có thể có chút không khí ấm áp vui mừng. Cho dù chỉ là ảo tưởng thì Kỷ Thuận Mỹ cũng muốn tiếp tục níu kéo thứ ảo tưởng này. Con người trên đời, rút cục luôn muốn có một góc nho nhỏ ấm áp thuộc về mình.
Kỷ ba nói xong những lời muốn nói, Kỷ Thuận Mỹ nghe mà có chút không yên lòng, thẳng đến khi ông gọi tên nàng: “Thuận Mỹ, Thuận Mỹ!” thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đáp lời: “Ba ba, có chuyện gì sao?”
Kỷ ba nhìn bộ dáng ôn nhu yếu đuối của con gái, thầm lắc đầu. Nếu Thuận Mỹ có thể giống cô vợ Tử Tuệ của Thuận Nhân, mạnh mẽ dũng mãnh, ở nhà một mình cáng đáng một mặt, có thể trị được chồng, khiến chồng mình nghe lời không dám cãi thì thật tốt biết bao. Nhưng mà Kỷ ba cũng biết, Cảnh Tiêu Niên không phải Kỷ Thuận Nhân, Kỷ Thuận Mỹ cũng không phải Triệu Tử Tuệ, nhà họ Kỷ muốn có được càng nhiều chỗ tốt từ nhà họ Cảnh thì chỉ có thể phụ thuộc vào tâm tình của Cảnh Tiêu Niên, Thuận Mỹ hoàn toàn không giúp được gì.
“Thuận Mỹ, ta đang hỏi con, bao giờ Tiêu Niên mới đến?” Kỷ ba nhìn Thuận Mỹ lặp lại một lần.
“À.” Thuận Mỹ có chút khó xử, không biết nên trả lời ba mình thế nào.
“Anh ấy nói chưa chắc, phải xem có thể xong việc ở công ty không đã.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời cho có lệ, đối với người đàn ông vui buồn thất thường kia, nàng hoàn toàn không nắm chắc.
Ba Kỷ không hỏi nữa, cũng không nói thêm gì, tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Thuận Mỹ ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Ba ba, ba nghỉ ngơi đi, một lát nữa đông người sẽ mệt lắm.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hết chương 4