Năm xưa
Chương 46 :
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Mở mắt, ánh sáng chói loà khiến người ta loá mắt, trong lúc mơ hồ, không phân biệt rõ giờ là ngày hay vẫn là đêm tối.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết sao đột nhiên lại có nhiều người xuất hiện như vậy, hình như còn có vô số toà cao ốc rậm rạp, ô tô phóng như bay, nhưng tất cả những điều này đều biến mất trong đám đông, đủ loại thanh âm ồn ào náo động, tiếng vui cười, tiếng gọi ầm ỹ, tất cả giao tạp cùng một chỗ, hỗn loạn không chịu nổi, điên cuồng thi nhau ập vào màng nhĩ, va đập vào thần kinh yếu ớt.
Đau đớn, cảm giác đau đớn đến như sắp nổ tung, muốn vươn tay ra bịt hai tai lại, giấu thế giới xa lạ kia ở bên ngoài, chôn vùi đến mức không còn chút quan hệ gì với mình. Lại đột nhiên phát hiện khuôn mặt của Y Khả, rõ ràng thoáng hiện lẫn trong đám người, vẫn nổi bật như thế, vẫn mê người đến vậy, mang theo sự quen thuộc, thản nhiên, lại khiến người ta không kháng cự được mà mỉm cười.
Thế giới xa lạ này nhất thời có đôi phần cảm thấy thân thiết, thanh âm ồn ào kia lại trở nên giống như một khúc nhạc khiến người ta tâm thần kích động.
Lo lắng vừa gạt dòng người gian nan bước tới, vừa lớn tiếng gọi tên Y Khả: “Y Khả, Y Khả, chờ em, em ở đây, em tới rồi…”
Nhưng mà đi được một nửa mới thấy Y Khả quay đầu đi, nhìn người bên cạnh, cười càng sáng lạn, sau đó quay đầu, cách đám đông, nhìn nàng, như thể không có việc gì nói: “Thuận Mỹ, em đừng lại đây, không phải em đã bảo tôi hãy quên em đi sao? Em xem, tôi làm được rồi.”
Cánh tay đã vươn ra, bát nước hắt đi làm sao có thể lấy lại, thân mình thẳng tắp lặng đứng ngây ngốc giữa đám đông, người chung quanh cười nói vui đùa, không ai để ý tới nỗi tuyệt vọng của nàng.
Bỗng dưng một tiếng hét như xé, xuyên qua đám người chết lặng.
“Không —–!”
Cũng xuyên qua khung cảnh trong mơ thật dài cũng thật lạnh như băng.
Kỷ Thuận Mỹ sợ hãi tỉnh dậy từ trong mộng, nhất thời không biết mình đang ở đâu, thẳng đến khi y tá vội vàng chạy vào, hỏi nàng làm sao thì nàng mới tỉnh táo lại, biết mình chỉ nằm mơ. Cho dù là mơ, vẫn đau lòng đến muốn chết.
Khoát tay, nói với y tá mình không sao cả. Chờ y tá rốt cục thả lỏng tinh thần rời đi, Kỷ Thuận Mỹ khoác quần áo lên, đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bầu trời tối đen như mực, không một tia sáng, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn thấy điểm cuối của bóng tối. Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mùi vị này không có gì không tốt, lại giống như đêm tối, khiến người ta tuyệt vọng.
Kỷ Thuận Mỹ vẫn đứng đó đến hừng đông, rốt cuộc không hề ngủ.
Cảm giác thân thể đã tốt hơn nhiều, ít nhất cũng không đau đớn toàn thân khi phát sốt nữa. Mặc quần áo, Thuận Mỹ liền chuẩn bị về nhà.
“Ồ?” Thuận Mỹ thu hồi tâm tư khổ sở của mình, cẩn thận nghe Thuận Duyệt nói.
“Chị, em muốn đi du học, đi cùng Lâm Vĩnh Giang.” Thuận Duyệt nhìn chị mình nói.
“Cái gì!” Thuận Mỹ kinh ngạc: “Thuận Duyệt, em vừa mới vào đại học năm thứ nhất, việc học trong nước còn chưa xong, sao có thể đi du học được?”
“Chị, đừng sốt ruột, em sẽ từ từ giải thích cho chị nghe. Trường của em có mấy danh ngạch trao đổi sinh viên với trường đại học của Anh, em và Lâm Vĩnh Giang đã xin thành công, chuyện học hành sau này có thể hoàn thành ở Anh, sau đó còn có thể tiếp tục được đào tạo chuyên sâu ở đó, là một chuyện tốt mà. Em vui lắm.” Thuận Duyệt giải thích.
Kỷ Thuận Mỹ ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Thuận Duyệt, em làm thế vì chị phải không? Em không muốn nhìn chị phải sống cuộc sống như bây giờ, đúng không? Em còn nhỏ như vậy đã phải rời xa gia đình đi tới nơi xa xôi như thế, sao mà được?”
Thuận Duyệt lại gần ôm Thuận Mỹ, giống như trước đây Thuận Mỹ vẫn thường ôm nàng vậy, sau đó nhẹ giọng nói: “Chị à, chị xem lúc này chị gầy đi biết bao nhiêu. Em có thể bảo vệ chị đó. Chị, chị biết không? Ngày ấy ở nhà lúc chị đồng ý với ba sẽ không bỏ anh rể, ánh mắt của chị khiến em khổ sở lắm, chị tuyệt vọng đến thế, quyến luyến không nỡ đến vậy, lại bất đắc dĩ nhường ấy. Chị, chị cảm thấy chị dùng hạnh phúc của mình để đổi lấy hạnh phúc của em, em sẽ an lòng sao? Em sẽ thực sự thoải mái nhẹ nhàng sống cuộc sống hạnh phúc của em sao? Chị, trái tim em sẽ nhỏ máu đó chị biết không? Tuy chúng ta không cùng một mẹ sinh ra, nhưng mà chị có thể vì em mà hy sinh bản thân mình, em vì chị chẳng sẽ không thể làm chút gì sao?”
“Nhưng mà…” Thuận Mỹ còn muốn nói gì đó, Thuận Duyệt đã ngắt lời nàng: “Chị, đi du học chẳng những vì chị, mà em cũng vì chính mình. Ra nước ngoài học tập vẫn là lý tưởng của em, hơn nữa, em và Lâm Vĩnh Giang ở bên nhau, cùng trải qua cuộc sống, như vậy rất tốt đó chứ! Em thực sự khao khát một cuộc sống như vậy, thật sự đó, chị à, chị tin tưởng em đi. Em cũng không giống chị, vì người khác có thể ngốc đến mức mặc kệ chính mình, em vốn khôn từ nhỏ mà, sẽ không chịu thiệt đâu!”
Nói xong liền làm một cái mặt quỷ với Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ nở nụ cười, lòng vừa được an ủi lại phiếm chua xót, sống mũi cay cay: “Thuận Duyệt, chuyện này quyết định rồi phải không? Trong nhà sẽ giải quyết thế nào?”
“Quyết định rồi mới đến nói cho chị biết, nếu không thì chị sẽ là người đầu tiên phản đối phải không?” Thuận Duyệt nhìn chị mình cười nói: “Phí trao đổi du học sinh không cao lắm, mẹ đã lén cho em tiền riêng của bà rồi, về phần ba, núi cao Hoàng đế xa, chờ em đi rồi thì ông ấy có muốn quản cũng không quản được.”
“Chị sẽ rất nhớ em.” Thuận Mỹ nhìn em gái, khổ sở nói.
“Cũng không phải em sẽ không quay về. Chị, em hy vọng lúc em trở lại, chị đã có một cuộc sống mới. Nếu anh rể thật sự không thể thay đổi tốt hơn, không thể đối xử tốt với chị, như thế chị hãy cứ đi sống cuộc đời mà chị thích đi! Em chỉ hy vọng chị hạnh phúc, cũng như chị hy vọng em hạnh phúc!”
Khuôn mặt non nớt mà đầy cứng cỏi của Thuận Duyệt rạng rỡ đầy sức sống, tràn ngập vô hạn hy vọng cùng khát vọng về cuộc sống. Kỷ Thuận Mỹ nhìn em gái, có chút đăm chiêu, thì thào tự nhủ: “Có thể chứ, mình cũng có thể đi tìm hạnh phúc của chính mình sao?”
Hết chương 46