Năm xưa

Chương 57 :

Ngày đăng: 08:32 19/04/20


Mùa xuân đến, đêm dài hơn, mơ một giấc thật sâu không biết đến tận nơi nào.



Đa số người khi tới mùa xuân luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc. Đã mấy lần Quán Đầu đưa tụi nhỏ đến trường muộn, khiến ngay cả tiểu Thuận cũng cười chọc hắn: “Chú à, chú ngủ nhiều thật đấy.”



Nhưng Kiều Y Khả lại luôn tỉnh giấc trước bình minh. Mỗi lần cô tỉnh lại, cô cảm thấy nỗi nhớ đã phình to đau đớn đến mức không thể chịu nổi, chỉ có thể trợn tròn hai mắt chờ đợi, chờ đợi qua bóng đêm tăm tối dài đằng đẵng, cô muốn đi tìm Thuận Mỹ của mình.



Nhất định cô phải đi tìm Thuận Mỹ, cho dù trầm luân, cho dù huỷ diệt cô cũng không tiếc.



Nhưng mọi nỗi xúc động của cô đều theo tia sáng đầu tiên khi bình minh lên mà nản lòng thoái chí.



Cô không hạ quyết tâm được.



Cô có thể lại trầm luân, lại huỷ diệt, nhưng mà, cô không thể huỷ hoại Thuận Mỹ của cô lần nữa.



Cô yêu Thuận Mỹ, mười năm chưa từng thay đổi. Thậm chí, trải qua mười năm ấp ủ, nay lên men lại càng đặc biệt tinh thuần, hơn xa năm xưa.



Có lẽ trải qua sự chắt lọc của thương hải tang điền, giờ thứ lắng đọng lại cũng càng đơn giản mà thuần tuý.



Cô chỉ hy vọng Thuận Mỹ được hạnh phúc, chẳng sợ thứ hạnh phúc này rất bình thường, cũng tốt hơn nhiều so với nỗi đau khổ oanh oanh liệt liệt.



Cho nên, khi đầu xuân vạn vật sinh sôi nảy nở dạt dào sức sống, thế nhưng Kiều Y Khả lại dần dần gầy yếu.



Lúc bữa tối, Giảo Nhi sẽ luôn không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Quán Đầu cũng sẽ ở bên cạnh nói: “Y Khả, cô ăn nhiều một chút, sao càng ngày càng gầy thế, có phải còn chưa quen với công việc mới không?”



Kiều Y Khả luôn luôn không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại, ngoan ngoãn ăn sạch thức ăn trong bát.



Lúc Quán Đầu không ở đó, Giảo Nhi có khi sẽ đau lòng nói: “Nhớ nàng thì cứ đi thăm nàng đi.”



Kiều Y Khả cũng không trả lời, chỉ cười như có như không.
Kiều Y Khả yên tĩnh nằm ở nhà vài bữa, lòng cũng dần dần an tĩnh lại.



Trước tiên lo cho tốt cuộc sống của mình, sau đó, sẽ lại có tư cách nghĩ về Thuận Mỹ.



Một mặt đắm chìm trong nỗi nhớ nhung nồng cháy, biết nếu ý chí và tinh thần sa sút thì không làm nổi việc gì cả. Lòng bình tĩnh lại, vết thương ở chân cũng khỏi nhanh.



Vài ngày sau cô lại về trường dạy học một lần nữa.



Lúc lên lớp dạy học, cô xốc lại tinh thần mười hai phần.



Với tiêu chuẩn của cô, dạy cho mấy bà trung niên này dư sức.



Cố ý tỏ ra vô tình, cô tiết lộ cho các bà biết, cô trước kia từng là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ xuất sắc. Lập tức có bà đặc biệt muốn thuê cô làm huấn luyện viên cá nhân.



Kiều Y Khả thấy thời cơ chín muồi, liền chủ động tìm Hiệu Trưởng nói chuyện, nói ý tưởng cô muốn đổi thành giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ.



Lòng cô vốn thấp thỏm không yêu, vừa tới không lâu, thời gian trước lại xảy ra tình trạng đó, cô không chắc Hiệu Trưởng sẽ đồng ý với ý tưởng đó của mình, cô chỉ muốn khiến hiệu trưởng chú ý, để ngày sau có thể biểu hiện vì mục đích rõ ràng.



Ai ngờ Hiệu Trưởng lại không bất ngờ, nói đã sớm phát hiện thực lực của cô không tầm thường, để cô dạy nhóm mấy bà cô trung niên đó nhảy cha cha thì đúng là đại tài tiểu dụng, sau này có cơ hội nhất định sẽ giao một vị trí thích hợp hơn cho Kiều Y Khả.



Tuy cơ hội còn chưa đến, nhưng Kiều Y Khả đã mừng rỡ cực kỳ, ngày đó cô về sớm, vội vàng gọi điện cho Giảo Nhi, hơn nữa buổi tối còn mời cả nhà Giảo Nhi ra ngoài ăn, rất vui vẻ.



Đêm đó Kiều Y Khả uống một chút rượu, hơi say, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.



Tuy rằng có cố thế nào cũng không thể tìm lại được mười năm thời gian đã mất, nhưng mà ít nhất cô có thể một lần nữa trở lại điểm xuất phát, bắt đầu lại một lần nữa. Chỉ cần cô có đủ dũng khí.



Hết chương 57