Năm xưa

Chương 59 :

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Kiều Y Khả luôn có một ảo giác, chính là mỗi đêm trước năm bốn mươi tuổi luôn trằn trọc khó ngủ. Đến lúc vừa tỉnh lại, một đêm bạc đầu.



Trong nỗi nhung nhớ, vào khoảnh khắc trái tim như chìm đắm kia, cô đã tưởng kết cục của mình hẳn là như thế. Khi ấy cô cũng đã đủ già. Cô ảo tưởng vào một buổi sáng sớm khi mình sắp sửa bốn mươi tuổi, hồng nhan tóc bạc, quỷ dị mà tàn khốc. Cô ảo tưởng dùng một thước tóc đen của mình để đổi lại sự tha thứ của năm tháng. Trao cho người cô yêu sự an tĩnh.



Cô không cầu người yêu của mình sẽ hạnh phúc bao nhiêu, cô chỉ hy vọng người mình yêu có thể sống như đoá hoa trôi theo dòng nước lặng, an bình không gợn sóng.



Lúc còn trẻ, có rất nhiều rối rắm, oanh oanh liệt liệt không chỉ có tình yêu, mà cũng có đau khổ.



Cô không hy vọng Thuận Mỹ lại đau buồn thêm nữa.



Mà đối với bản thân, nỗi nhớ là bệnh trong thân thể, mỗi giây mỗi phút đều hành hạ cô, không có thuốc nào có thể chữa được.



Cô chịu đựng, cho đến tận ngày nào đó mình chết đi.



Cô cam tâm cứ như thế, giống một vị sư khổ hạnh không có thuốc chữa.



Tựa như nếu thân thể đau nhiều hơn một chút, thì có thể đè nén xuống niềm thương nhớ trào dâng.



Nhưng Kiều Y Khả lại không ngờ, ngày mình bốn mươi tuổi còn chưa đến, cô đã gặp lại Cảnh Tiêu Niên.



Lúc cô tan lớp, hắn đã chờ ở ngoài cửa.



Hai người đối diện, biểu tình cứng nhắc.



Không vui mừng, cũng không hận.



Năm tháng đã dần dần mài mòn mọi nỗi xúc động thành những động tác thật chậm. Khiến người ta mỏi mệt đến nỗi yêu cũng không có sức, hận cũng vô lực.



“Chúng ta nói chuyện đi.” Cảnh Tiêu Niên mở miệng trước, lập tức liếc Kiều Y Khả một cái, rồi xoay người đi trước.



Kiều Y Khả nhìn theo bóng Cảnh Tiêu Niên, đột nhiên thất thần.



Cô từng nghĩ nếu gặp lại, cô sẽ giết hắn. Nhưng xa cách mười năm trời, nay nhìn bóng dáng cô đơn tiêu điều của hắn, cô chỉ còn thấy thương hại.



Ngẫm nghĩ, Kiều Y Khả đuổi theo Cảnh Tiêu Niên.



Tìm một quán trà yên tĩnh ngồi, Cảnh Tiêu Niên định gọi một ấm trà, lại bị Kiều Y Khả từ chối.



“Thưởng thức trà phải là bạn tốt tri giao, tôi với anh thì vẫn nên miễn đi.”


Nàng gọi hắn là “Tống thế huynh”, cũng tương đương xem như đã chấp nhận mối quan hệ này.



Bác sĩ Tống hiểu rõ, cười, nhìn nàng rời đi.



Lúc nàng mới vừa đến cổng bệnh viện, lại đột nhiên nhớ ra, sáng sớm nay y tá đã nhắc nàng, lúc đi phải tới chỗ y tá lấy thuốc uống.



Kỷ Thuận Mỹ liền vội vàng quay lại, lên lầu lấy thuốc.



Kiều Y Khả lòng không yên chậm rãi đi xuống. Kỷ Thuận Mỹ vội vội vàng vàng đi lên.



Ở chỗ rẽ, hai người đột nhiên tâm thần không yên, trong khoảnh khắc một cúi đầu một ngẩng đầu, đồng thời thấy được khuôn mặt đối phương.



Dung nhan ngày nhớ đêm mong, chưa từng già đi.



Thời gian dừng lại.



Không có quá khứ, không có tương lai, không có thị phi dây dưa không rõ, đúng đúng rồi lại sai sai.



Nàng yêu cô, chờ đợi cô, nhớ thương cô, mong chờ cô.



Cô cũng yêu nàng, trốn nàng, né tránh nàng, cũng không thể không nhớ nàng.



Các nàng là những nàng tiên nữ đã mất hết phép thuật, đều chờ đợi một tình yêu không hoàn chỉnh, chỉ còn lại một nửa.



Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, các nàng vẫn sẽ gặp lại nhau. Lúc ánh mắt va chạm, ánh sáng như ngọc loá mắt loé lên như pháo hoa, tựa một thứ phép màu thần kỳ, lại bao phủ các nàng.



Yêu, chỉ có lúc hoàn chỉnh mới có thể đẹp đến mức tận cùng.



Đau thương lẫn vui mừng cùng giao hoà, nhìn nhau chăm chú thật sâu.



Không nói gì lại như ngàn lời nói.



Thế gian lặng im, giống một hòn đảo cô độc.



Đã không có thanh âm, lại cũng không có nhan sắc.



Chỉ còn lại hai người, hai nữ nhân yêu nhau.



Hết chương 59