Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1 : Gặp phải bạo lực gia đình - Sống lại

Ngày đăng: 21:30 28/04/20


Đêm khuya thanh vắng, tiếng ve ra rả.



Lúc này vốn đang là thời gian người ta chìm vào mộng đẹp say sưa thì ở trong một biệt thự trên lưng chừng núi lại ồn ào tới mức gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.



“Xảy... xảy ra chuyện gì thế?”



“Cậu Hai lại làm ầm lên trong phòng, mọi người cẩn thận một chút.”



“Chắc là mợ Hai lại bị đánh rồi, thật là tạo nghiệt mà!”



“Suỵt! Cô nói bé thôi, làm ở Tần gia lâu như thế rồi mà sao đầu óc chẳng khôn ra được tí nào thế? Loại lời nói này là lời mà kẻ làm nên nói sao?”



“Nhưng... mợ Hai thật sự quá thảm!”



Còn là con gái mười tám tuổi, sao có thể chịu được cậu Hai tay đấm chân đá như thế chứ?



Không phải bị đánh một hai lần đầu, nhưng mợ Hai này cũng thật sự là một con lừa cứng đầu...



“Thảm hay không cũng không tới lượt chúng ta định đoạt, người ta sống trong vinh hoa phú quý, giường cao gối mềm, có khi lại thấy vui ấy chứ, cô không biết thì đừng nói bừa nữa!”



Người phụ nữ trung niên lạnh lùng trách mắng, mặt mày thờ ơ.



Vẻ mặt của mọi người cũng trở lại bình thường, tiếng bàn tán cũng ngừng nghỉ.



“Sao, có chuyện gì thế?”



Trạng thái yên tĩnh chỉ ngừng được có mấy chục giây, sau đó lại có một người làm như con chim lạc bầy chui vào giữa đám người, hai mắt còn mơ màng, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy.



“Ôi chao, tôi nói cho cô biết, cậu Hai lại nổi giận đang đánh mợ Hai nhà chúng ta đấy...”



Một người lên tiếng, mọi người liền nói theo, mồm năm miệng mười, tiếng bàn tán lại nổi lên.



...



“Roi đâu? Roi của tao...”



Trong căn phòng ngủ được trang hoàng tinh tế, dưới ánh đèn lờ mờ là một mảnh hỗn độn.



Chiếc bàn con bị đá lật ngửa trên đất, gương trên bàn trang điểm đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ, mà khung ảnh treo trên tường cũng bị lệch hẳn sang một bên.



Trong ảnh chụp, thiếu nữ mặc váy màu trắng, chàng trai mặc đồ tây, là một bức ảnh cưới.



Chữ “hỉ” đỏ thẫm dán trên đầu giường còn chưa kịp phai màu, nơi này chính là phòng tân hôn của một đôi vợ chồng mới cưới.



Chỉ tiếc, lúc này, thiếu nữ ngã xuống đất không gượng dậy nổi, trên người chồng chất vết thương.



Gã đàn ông tức giận trợn mắt, trong đáy mắt ẩn hiện một tia thỏa mãn.



Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên gương mặt méo mó của hắn, hai tay hắn run lên, con thú dữ ẩn sâu trong lòng hiện tại có thể lao ra bất cứ lúc nào.



Giết chóc bừa bãi--- hủy diệt---



Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.



Roi! Roi của hắn...



“Xảo Tâm! Xảo Tâm!”



Xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, gã đàn ông đứng giữa hành lang gào xuống dưới lầu.



Đám người hầu đang đứng ngay dưới cầu thang thò cổ nhìn lén vội vàng lùi về sau, cậu Hai quá kinh khủng...



Chỉ có một người đứng yên tại chỗ, những người khác lui lại làm cô ta hoàn toàn hiện ra.



“Cậu... cậu Hai...”



“Roi ngựa của tao đâu?”



“Hôm qua, cô Ba đi tới trang trại nuôi ngựa thử ngựa nên đã cầm theo rồi ạ...”


Ánh mắt hơi lóe lên, lại liên tưởng tới câu nói ban nãy, Tần Thiên Lâm cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng.



“Không giới thiệu một chút sao, bà xã?”



Đàm Hi cười nhìn về phía anh chàng bác sĩ trẻ tuổi: “Ông xã... tôi.”



“ Hai... Hai người...”



“Kinh ngạc lắm đúng không?”



Vòng tay qua cái eo thon gọn chỉ dùng một tay cũng ôm hết của thiếu nữ, cũng chẳng bận tâm xem vết thương đã khỏi hẳn hay chưa, Tần Thiên Lâm cười vừa hung hăng, vừa điên cuồng.



“Xem ra, những ngày này cô sống cũng chẳng tệ lắm nhỉ?” Câu nói được hắn rít qua kẽ răng.



Đàm Hi cười tươi đáp: “Nhờ phúc của anh.”



Gã đàn ông sửng sốt, nhíu mày theo bản năng: “Cô lại muốn chơi trò gì nữa đây? Lạt mềm buộc chặt sao?”



Đàm Hi mà biết cười với hắn ư?



Có chết Tần Thiên Lâm cũng không tin.



Bác sĩ trẻ tuổi thấy thế thì biết điều đi ra khỏi phòng bệnh, hóa ra, cô ấy đã kết hôn rồi...



Tránh thoát khỏi bàn tay đang ôm eo mình, cô xoay người ngồi dậy, thuận thế buộc lại vạt áo trước người.



Gã đàn ông ghét bỏ dời ánh mắt đi.



Đột nhiên lại cười rộ lên đầy quái dị, ánh mắt nhìn khắp trên dưới một lần: “Sao, hắn được nhìn còn tôi thì không được à?”



“Anh muốn nhìn ư?”



“Muốn nhìn thì sao chứ? Mà không muốn thì sao chứ?”



“Muốn nhìn thì nhanh lên, không muốn nhìn thì cút, đừng có ở đây ghê tởm tôi!”



“Có nhìn hay không? Không nhìn thì tôi cài cúc đây...”



Tần Thiên Lâm nhìn cô như nhìn quái vật: “Đàm Hi, cô... bị điên rồi à?”



Cô sầm mặt xuống, nghiêm trang đáp: “Ngược đãi người là bệnh, phải chữa!”



“Cô!” Bàn tay nâng lên nhưng vô tình lại đối mặt với một đôi mắt lạnh lùng, tập trung tinh thần nhìn lại thì thấy đó chỉ là một đôi mắt to tròn như con nai con, trong suốt, vô tội.



Thế mà hắn lại không xuống tay được?



Thật đúng là gặp quỷ rồi!



“Thu dọn đồ, về nhà!” Ra lệnh, không được cãi lại.



Đàm Hi dựa người về sau: “Không về.”



“Cô!”



“Vết thương chưa lành.”



“Vậy cô mãi mãi đừng về nữa! Cứ ở bệnh viện chờ chết đi!”



Quát nạt xong liền phất tay áo bỏ đi.



Đàm Hi ngoáy tai, lại vuốt mặt, nói chuyện còn phun mưa quả thực không phải thói quen tốt.



Nhìn xem, nước bọt phun đầy mặt rồi...



“Có ai... chị hộ lý ơi, tôi muốn lau mặt!”



Cứ chờ đấy... chờ qua mấy ngày nữa, bà đây sẽ bắt cả họ Tần nhà mày tới đón...



Món nợ này, chúng ta cứ từ từ mà tính!