Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 101 : Tần thiên lâm lại giúp cô ư?
Ngày đăng: 21:32 28/04/20
Câu nói của Tần Thiên Lâm như một tát một cái thật kêu vào mặt anh, dù say hay không say, Lục Chinh cũng đã tỉnh táo hoàn toàn.
“Cậu, nếu không có chuyện gì khác nữa thì cháu cúp máy trước đây.”
“Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc.
Bốp… điện thoại vỡ thành nhiều mảnh.
Anh đạp đổ bàn trà, những món ăn thừa vung vãi đầy sàn, lúc nãy cô ngồi đây, ăn từng miếng từng miếng, âm thanh nhai nuốt khiến người ta chỉ nghe thôi là đã cảm thấy đói bụng.
Cô hỏi, “Anh có muốn ăn một chút không?”
Giọng điệu nũng nịu để lộ ra sự gần gũi, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhướng mày, cười như hoa nở trong lúc cô nói chuyện.
Đúng, còn đôi mắt ấy nữa, khi nghiêm túc nhìn anh, dường như anh chính là tất cả của cô ấy!
Chân thành, gần như là sùng bái, giống như một cô vợ nhỏ trông ngóng người chồng bất chấp thời tiết lạnh giá, đi săn đến khuya mới trở về, ấm áp đến mức khiến người ta mềm lòng.
Không có ai có thể chống lại được đôi mắt ấy, mang theo ma lực dụ dỗ người ta đắm chìm sâu vào trong vô hình, bao gồm của Lục Chinh anh!
“Chết tiệt!”
…
Lại nói đến Đàm Hi, sau khi rời khách sạn thì trực tiếp bắt xe về nhà họ Tần.
Khi tài xế dừng xe bên cổng biệt thự thì vẫn còn nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
“35 tệ, cảm ơn!”
Đàm Hi đưa cho ông ta 50 tệ, “Không cần trả lại.”, dù sao cũng là tiền sẵn tay lấy được ở chỗ của Lục Chinh.
Nói xong, xách túi xuống xe, đá mở cổng sắt.
Vào thời gian giao ca, cổng lớn không khóa. Lưu Toàn dẫn theo hai thủ hạ tuần tra xung quanh như thường lệ, thấy có một bóng người cao ráo mảnh khảnh bất ngờ xông vào, lướt qua mặt hắn như một cơn gió.
“Đội trưởng?” Đám đàn em xin chỉ thị của hắn.
Lưu Toàn xua tay, lại lắc đầu tiên tục, “Sau này ít động vào cô ta thôi.”
“Tại sao?”
“Quá ghê gớm!”
“Ghê gớm?”
“Nói đơn giản, tức là hung dữ. Cậu có từng thấy có mấy ai dám dùng bóng bay chặn ống kính máy quay không?”
Bà ta làm sao biết Đàm Hi có làm chuyện gì bậy bạ ở bên ngoài không, chẳng qua bà ta chỉ muốn thừa cơ xỉa xói cô mà thôi.
Ánh mắt cay nghiệt, Lục Thảo lạnh mặt ngay lập tức, “Thím Lâm, những lời thế này có thể ăn nói lung tung được sao? Bà có chứng cứ gì không?”
“Bà chủ, tôi… xin lỗi…”
“Được rồi. Chuyện này đến đây là chấm dứt, sau này đừng có nói những lời ngu xuẩn này nữa!”
“Vâng!” Cúi đầu cụp tai, trở nên ngoan ngoãn trong nháy mắt.
“Đi xuống làm việc đi!”
“Đợi đã!” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng, “Hình như bà vẫn chưa xin lỗi tôi?”
Thím Lâm lăng lẽ dịch về phía Lục Thảo.
Đàm Hi cong môi, chuyển hướng nhìn sang Lục Thảo: “Mẹ, mẹ thấy thế nào?”
“Cô chủ Lục…” Thím Lâm cầu xin.
Trước đây bà ta là người làm của nhà họ Lục, Lục Thảo được gả đến nhà họ Tần, bà ta tự nguyên đi theo, tiếng “cô chủ” này là đang ngầm nhắc nhở Lục Thảo hãy niệm tình xưa!
Thật biết lợi dụng mà!
“Thôi bỏ qua…”
“Xin lỗi!” Đanh thép, lạnh lùng, đầy khí phách.
Mọi người nhìn ra ngoài, Tần Thiên Lâm đang đứng ở ngoài cửa, có vẻ như đã đứng ở đấy được một lúc rồi.
“Tôi nói xin lỗi!” Hắn sải bước tiến vào, ôm lấy eo Đàm Hi dưới ánh mắt kinh ngạc của cô.
Bỗng nhiên, động tác khựng lại, hắn cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô.
Đàm Hi bị nhìn đến dựng tóc gáy, muốn hất tay của hắn ra nhưng lại không thành công.
Tên này bị làm sao thế? Thật kỳ quái!
“Thiên Lâm, con về rồi à…” Lục Thảo cười, lời vẫn chưa nói xong đã bị con trai bà ta ngắt quãng.
“Tôi nói, bà hãy xin lỗi đi!” Đôi mắt nghiêm nghị của hắn đột nhiên trở nên hung tợn, khiến người ta thấy khiếp sợ.
Hai chân thím Lâm mềm nhũn, “Mợ Hai, xin lỗi, xin lỗi…”
Đàm Hi kinh ngạc.
Người này… đang giúp cô à?