Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1023 : Vẫn cứ để ý, cố miên gọi điện

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Lục Chinh vừa về đến cửa, bà cụ đã ra đón, vẻ mặt lo lắng: “Sao lại uống say thế này?”



“Cháu tham gia buổi gặp gỡ đối tác”



“Vào nhà nhanh lên, bà đi nấu canh giải rượu cho cháu”



Lục Chinh kéo tay bà cụ, “Cháu không say, cháu chỉ uống có một chút” Nói xong, anh thay dép đi vào trong nhà.



Đợi bác Từ vào, bà cụ mới đóng cửa lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn chạy vào trong nhà bếp bắt đầu bận rộn.



“Ông nội.”



“Ừ, về rồi à, ngồi đi”



Lục Chinh ngồi trên sofa đối diện, hơi dựa vào sau, nhắm mắt dưỡng thần.



Ông cụ không ưa nhất chính là kiểu người ngồi không nghiêm chỉnh này, nhưng lúc này lại chẳng hề cất lời dạy bảo.



Phòng khách rộng lớn, ngoài Lục Chinh với hơi thở vất vưởng mùi rượu nhàn nhạt ra, không còn nghe thấy bất cứ tạp âm nào, bao gồm cả tiếng động xem báo của ông cụ.



Mấy phút sau, khi cơn say đã dịu đi đôi chút, anh mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.



“Gặp gỡ đối tác gì mà lại cần đi uống rượu cùng chứ?”



“Đầu tư Lập Hưng Ông cụ cau mày, “Một công ty đầu tư rất bình thường, sao cháu lại uống thành thế này?”



“...” Lục Chinh trầm mặc.



Không phải người ta muốn chuốc say anh, mà là tự bản thân anh muốn mình say.



Rõ ràng là rượu không làm người say được, mà là tự bản thân anh làm mình tê dại đi.



“Hoang đường! Cháu mấy tuổi rồi? Còn đi học đám trẻ ranh mượn rượu giải sầu hả?”



“... Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa ạ”



Lúc này sắc mặt tái xanh của ông cụ mới dịu đi đôi chút.



Lục Chinh nâng mí mắt lên nhìn ông, “Ông cũng không còn ít tuổi nữa rồi, bớt giận dữ đi ạ”



Lục Giác Dân nhếch mép, hừ lạnh: “Ông còn cần để cháu dạy nữa hay sao?”



Lục Chinh cũng không đấu khẩu với ông, chỉ nói: “Ông tự biết trong lòng là được rồi. Cháu lên phòng đây...”
“Tôi mang cảnh giải rượu lên cho A Chinh, tôi không ở đây luyên thuyền với ông nữa.”



“Tôi nói bà...” Đáp lại ông chỉ có bóng lưng bà cụ đi xa dần, Lục Giác Dân khẽ hừ lạnh, lẩm bẩm mấy câu, rất khó nghe thấy...



“... Muốn tốt cho nó mà còn sai... thế nào gọi là luyên thuyên...”



Cùng dưới màn đêm, tại Thanh Tuyền Thiên Vực.



Đàm Hi chậm rãi vén chăn lên, khẽ bước xuống giường, đặt đầu hai đứa trẻ lại cho ngay ngắn, rồi đắp chăn cẩn thận, lúc này mới xoay người rời khỏi phòng.



Tài liệu mang ở công ty về còn chưa kịp xem xong, cô còn phải tăng ca.



Rót nửa ly rượu vang đỏ, mang đến thư phòng cùng với tập tài liệu.



Đọc chưa được hai trang, điện thoại đã lại đổ chuông.



Ánh mắt khựng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình, đó là một dãy số cộng thêm mã vùng quốc tế được mã hóa.



Do dự ba giây, cô mới ấn nút nghe: “Alo, A Miến”



“Còn chưa ngủ à?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe, lộ ra vài phần ôn hòa và nho nhã, khiến người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân.



“Đang xem tài liệu”



“Đừng để mình mệt quá, nhớ chăm sóc tốt bản thân” Trái tim chợt thấy ấm áp, “Ừ, tôi biết rồi”



“Có gì khó khăn cũng đừng có cố gánh vác một mình, khi cần giúp đỡ phải biết lên tiếng nhờ vả đấy”



“Yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ không khách sáo đầu”



“Hai đứa nhỏ đâu rồi?”



“Ngủ cả rồi.”



“Rảnh thì dẫn chúng về lại đây chơi, tuyết tan rồi...”



Ánh mắt Đàm Hi hơi trầm đi: “Cậu đang ở Zurich à?”



Tuy đồng ý với cô không đến làm phiền, nhưng mỗi năm cứ vào lúc này cậu lại không nhịn được đi từ Rotterdam đến Zurich một chuyến, cho dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được, biết cô vẫn thuận lợi, bình an vui vẻ, vậy là quá đủ rồi.



Mà nay, cậu đến rồi, nhưng cô lại không ở nữa.