Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1028 : Gió nổi mây vần (2)

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Vẫn là Cảnh Lam ra mặt dàn xếp, “Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi, vậy... Thiệu Đình và A Khải, các con ra vườn hoa gọi bà nội đi”



Hai vợ chồng đi ra bên ngoài.



Ông cụ Bàng khẽ hừ một tiếng, tâm trạng lại càng không thoải mái hơn.



Bàng Thiệu Đình chưa kết hôn đã có thai, tuy sau đó đã kết hôn với ba đứa bé, nhưng đối với một gia tộc như Bàng gia, suy cho cùng đó vẫn là một sự đáng xấu hổ.



Người đàn ông kia chỉ bị coi là “phong lưu”, nhưng cô gái sẽ bị kêu là “không biết tự trọng”. Mấy năm nay, tuy Bàng Thiệu Đình đã cố gắng hết sức để tu bổ mối quan hệ này, nhưng cũng mới chỉ nhận được sự khoan dung tha thứ của bà cụ Bàng, Cảnh Lam, thậm chí là cả Bàng Lập Minh. Nhưng còn cửa ải của ông cụ Bàng cô ta vẫn chưa thể vượt qua được.



Cảnh Lam đang định lên tiếng, nhưng đã bị chồng dùng ánh mắt ra hiệu chặn lại.



Rõ ràng ba chồng tâm trạng đang không tốt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?



Nhưng giờ đây bà chỉ có thể nuốt câu hỏi này vào trong bụng, tâm trạng vui vẻ cũng theo đó giảm bớt đi nhiều.



Bầu không khí bữa cơm trưa có chút trầm trọng, ông cụ không nói gì, không ai dám lên tiếng.



Trước đây, còn có Lục Chinh là ngoại lệ, thỉnh thoảng có thể nói đôi ba cầu trên bàn ăn, nhưng nay thì...



Bàng Diên Chiểu đột nhiên nhìn Trương Khải: “Hồng Vận các cháu có nhận được thiệp mời không?”



Đầu óc Trương Khải nổ hành một tiếng, hoàn toàn ngẩn ngơ, vốn dĩ hắn ta sợ ông cụ Bàng vô cùng, nay lại bị điểm danh trước mặt mọi người như vậy, suýt nữa làm rơi cả đũa.



Bàng Thiệu Đình nhéo một cái lên đùi mới khiến hắn ta phản ứng lại được, “Au ui! Thiệp... thiệp mời? Thiệp mời gì cơ? Cháu...” Không biết!



Sắc mặt ông cụ càng trầm xuống, rất muốn mắng một câu “không có tiền đổ”, nhưng nghĩ lại thấy cũng không cần thiết phải tốn nước bọt với loại người này.



Bop!



Đặt đũa xuống: “Ăn no rồi.”



Rồi đi lên lầu.



Bữa trưa kết thúc qua loa, Bàng Thiệu Đình kéo chồng vào một góc, mắng cho một trận xối xả, “... Anh nhìn lại anh xem, trả lời lại ông thôi mà cũng không nên hồn, mới chỉ có tí tẹo đã sợ thế rồi, thế thì làm sao ông có thể coi trọng anh được chứ?”



Mới đầu Trương Khải còn ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, nhưng Bàng Thiệu Đình nói càng ngày càng quá đáng, chế bai hắn ta cái gì cũng sai, bỗng nhiên trong lòng hắn ta bùng lên một ngọn lửa.



“Cô nói đủ rồi đấy! Cô coi tôi là trẻ con để dạy dỗ thật đấy à? Tôi vô dụng, không bì được với anh họ Lục mà cổ lưu luyến không quên, nhưng đáng tiếc người ta không để mắt đến cô, còn cho tôi ngủ với cô đấy!”


Hai ngày sau chớp mắt đã đến, ngày tổ chức bữa tiệc.



Đêm, tại Trường Phú Cung tọa lạc tại Hoàng Thành, đèn điện sáng trưng,



Ngoài sảnh số 1, thảm đỏ trái đất, hoa tươi đầy hai bên đường.



Mỗi chiếc xe xa xỉ dừng lại, đều sẽ có những nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện: Tổng gia, Lục gia, Cố gia, Bàng gia...



Chỉ cần vợ đại một người cũng đều là nhân vật hàng đầu.



Huống hồ là ông lão trong truyền thuyết đó cũng đến đây, đương nhiên hệ số bảo vệ an ninh theo đó cũng tăng cao lên, đi đâu cũng thấy nhân viên an ninh mặc đồ tây màu đen đi tuần tra, trong đó còn có không ít lính cần vụ



Bàng gia tự mang theo.



“Mẹ ơi! Chẳng phải chỉ là bữa tiệc ký hợp đồng thôi sao? Sao mấy người này cũng đến vậy chứ?” Tạ Văn Ti há hốc miệng, hai mắt trợn tròn như chuông đồng.



Ực...



Lâm Diệu Diệu nuốt nước bọt, “Em cũng muốn hỏi, thế này... rốt cuộc là thế nào vậy?”



Châu Miễu mặc đồ công sở, thành thục quyến rũ, “Được rồi, lau nước miếng đi, điều chỉnh lại biểu cảm, đừng để Thịnh Mậu chúng ta mất mặt đấy!”



“Chị Châu! Chị Châu! Chắc chị biết đang xảy ra chuyện gì đúng không? Mau nói cho bọn em biết đi. Mấy người đến tham dự đều là nhân vật lớn, chúng... chúng... chúng em sắp không chống đỡ được nữa rồi...”



Châu Miễu nhún vai, “Tôi cũng không biết chắc, nhưng có một điểm đã rất rõ ràng”



“Cái gì?”



“Đó chính là: sau đêm nay, Thịnh Mậu sẽ nổi danh khắp thủ đô, thậm chí là khắp cả cả nước luôn!”



Tạ Văn Ti và Lâm Diệu Diệu quay sang nhìn nhau, kinh ngạc, hưng phấn, vui mừng phát điên... các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, “Thế là chúng ta sắp được lộ mặt rồi đúng không?”



Châu Miễu gật đầu: “Có thể nói như vậy?



Còn cả Đàm Hi nữa, chỉ sợ là qua đêm nay, khắp mọi nơi đều kinh ngạc vì sự trở về hoành tráng của cô!



“Ok! Phấn chấn lại nào, kiên trì lên... mười phút nữa thôi, bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu”



“Bọn em biết rồi, chị Châu Miễu! Bọn em sẽ không khiến Đàm Tổng mất mặt đâu!” Hai cô gái trẻ không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp màu đỏ ở phía cửa vào kia. Sự sùng bái, tôn kính, vui mừng đều có đủ cả.