Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1035 : Bà nội thần trợ công, thu phục ông cụ

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Trong mắt bà cụ Lục tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng đi qua đi lại.



“Hay là... để Tiểu Từ lái xe ra ngoài tìm xem nhỉ?”



Ông cụ nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng: “Người đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ còn lạc đường nữa?”



“Vậy tôi gọi cuộc nữa xem sao.”



“Trước đó đã tắt máy rồi, bà còn trông mong vào việc giờ có thể gọi được à?”



“Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, tốt xấu gì ông cũng nên nghĩ ra cách đi chứ! Ngồi đó mà nói thì có ích lợi gì?”



“Nó ra ngoài làm bậy làm bạ còn chẳng lo được! Giờ không về đã tính là gì chứ? Có bản lĩnh thì cả đời này đừng có bước qua cửa lớn Lục gia này nữa đi!”



Bà cụ Lục hít sâu một luồng khí lạnh: “Lục Giác Dân, ông ăn nói kiểu gì thế hả? Há miệng ngậm miệng là muốn đuổi người đi. A Chinh đã phạm phải tội lớn không thể tha thứ gì mà ông lại vội vàng phản án tử hình cho nó thế chứ?”



“Hừ! Bà tự xem đi...” Lục Giác Dân giơ tay, vứt ra một thứ gì đó.



“Thiệp mời?” Đàm Thủy Tâm mở ra, tầm mắt dịch chuyển xuống, “Ngân hàng Đầu tư Thịnh Mậu mời...”



Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở phần tên “người mời”, hai chữ “Đàm Hi” như rồng bay phượng múa đập thẳng vào måt.



“Hi Hi đã về rồi?” Kinh ngạc, bất ngờ, hơi có một chút vui mừng như điên, Đàm Thủy Tâm đột nhiên cất cao giọng nói.



Lại nhìn thời gian tổ chức tiệc... 7 giờ tối nay!



Từ đây suy ra, chuyện Lục Chinh về muộn hoàn toàn có thể giải thích được, bà cụ Lục liền lập tức yên lòng.



Nhưng mà...



“Tại sao ông có thiệp mời mà không lấy ra hả?”



Lục Giác Dân không ưa nổi vẻ mặt vui mừng đó của bà cụ, mặt già lập tức đen lại, “Dù sao cũng không đi, lấy ra làm gì chứ?”



“Ai nói không đi? Ông mà lấy ra sớm thì kiểu gì tôi cũng phải đi một chuyến.” Giọng Đàm Thủy Tâm cực kỳ chắc chắn.



“Bà nhìn lại bà đi, hừ, người ta vừa mới gửi thiệp đã lập tức hăng hái chạy qua, sao không thấy bà ân cần với những người mời bà đi uống trà chiều thế chứ hả?”



Càng đừng nói tới mấy tiệc rượu làm ăn, mấy năm gần đây bà ấy căn bản chưa từng ló mặt.



Bà cụ Lục trừng mắt, “Chuyện này có thể giống nhau được sao?”
Một lớn một nhỏ, một trước một sau, từ xa nhìn lại chỉ thấy vô cùng hài hòa.



Đàm Hi cố gắng chạy thật chậm để cho con trai có thể bắt kịp mình.



A Lưu không rên rỉ tiếng nào, cố gắng đuổi theo, rất nhanh, mồ hôi đã chảy dọc theo hai bên má, gương mặt trắng nõn cũng bắt đầu đỏ lên.



“Còn có thể kiên trì được không?” Đàm Hi hỏi.



“... Có thể.”



“Vậy chạy thêm năm phút nữa.”



“Mười phút.”



“Được.”



Mười phút sau, tốc độ chạy của hai mẹ con dần chậm lại, sau khi thêm được một đoạn liền dừng bước.



“Con trai ngoan, có mệt lắm không?” Đàm Hi gỡ khăn lông vắt trên cổ xuống lau mồ hôi.



Tiểu A Lưu cũng học lau mồ hôi theo, nghe thấy thế liền lắc đầu: “Không mệt ạ!”



Nghỉ ngơi chừng hai phút, một lớn một nhỏ quay trở về. Người trên đường đã bắt đầu nhiều lên, ánh mắt nhìn theo hai mẹ con tràn ngập tò mò và đánh giá. Đến tận khi Đàm Hi và con trai đi vào trong biệt thự rồi, trong mắt mọi người mới lộ ra những vẻ khiếp sợ khác nhau.



“Là người ở trong ngôi biệt thự kia sao?”



“Chính là biệt thự mà nhà đầu tư cố ý để riêng ra ấy à?”



“Kìa, tự nhìn đi.”



Bởi vì đường đi khá đẹp, tính riêng tư cao, còn có một vườn hoa nho nhỏ nên lúc đó có không ít người muốn mua, thậm chí ra giá cao, cuối cùng đều bị từ chối.



“Hừ, chắc là để cho ông chủ lớn nào dùng để Kim ốc tàng Kiều rồi.”



“Con riêng còn có cơ mà.”



Tất nhiên Đàm Hi không nghe thấy những lời nghị luận chua loét đó, có lẽ dù nghe thấy thì quá nửa là cô chỉ khịt mũi khinh thường.



Quay về biệt thự, Đàm Hi sửa sang lại rồi mới vén tay áo lên, đi vào bếp làm bữa sáng.