Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1038 : Sự việc bại lộ. Khúc nhạc dạo

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


Đàm Hi tới bất ngờ, rời đi cũng vội vàng.



Trong nháy mắt khi cô đi lướt qua, Bàng Lập Minh chỉ thấy gió lạnh ập vào mặt, còn quẩn quanh hương vị nước hoa, càng lúc càng xa.



Cảnh Lam mím môi, nóng nảy bám chặt vào tay chồng giống như sợ bị ai cướp đi vậy.



“Lập Minh, cô ta đi rồi, chúng ta vào xem ba thế nào đi.”



Hai người đi vào trong phòng bệnh, đột nhiên sợ hãi khi thấy ông cụ nhà mình luôn cứng rắn nhưng bây giờ hai con mắt lại đỏ ửng, còn có lệ như có như không quanh hốc mắt.



“Đàm Hi! Con đi tìm nó...” Cơn tức của Bàng Lập Minh từ bụng xông thẳng lên đầu, làm bộ muốn đuổi theo.



“Đứng lại!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Con định làm gì hả?”



“Ba, con bé đó khinh người quá đáng, con...”



“Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn chấp nhặt với bể dưới, lòng bao dung của con đều cho chó ăn hết rồi cả sao?”



“Nhưng mà cô ta quá đáng!”



“Quá đáng?” Ông cụ Bàng bừng tỉnh, mắt đột nhiên xuất hiện vẻ tự giễu, “Thì ra các con có thành kiến với Đàm Hi như thế, thảo nào con bé lại nói ra những lời như vậy...”



Bàng Lập Minh và Cảnh Lam liếc nhìn nhau, nói những lời như vậy?



Nói gì cơ?



“Từ nay về sau, ba không muốn nghe các con nói linh tinh hoặc lời nào không hay về con bé. Nhớ kỹ, một chữ cũng không thể nói.”



Bàng Lập Minh ngẩn ra.



Cảnh Lam ngạc nhiên tới cực độ: “Ba, có phải cô ta nói gì với ba không? Không nên tin...”



“Đủ rồi!” Bàng Diên Chiểu lạnh lùng quát lên, “Ba hiểu rõ Đàm Hi là người như thế nào, không cần các con phải nói ra nói vào. Mặt khác, từ nay về sau, chuyện giữa nó và Lục Chinh, tất cả người trong Bàng gia chúng ta cũng không được nhúng tay vào!”



Cảnh Lam bị lời nói nghiêm túc của ông cụ làm cho sợ tới mức cứng đờ cả người, không có cách nào phản bác nôi.



Sắc mặt Bàng Lập Minh khá phức tạp: “Ba, có thể nói cho con biết lý do không?”



Ông cụ Bàng không nói gì.


“Đây là em dâu? Ôi chao, càng ngày càng trẻ ra nhỉ, cũng càng ngày càng đẹp nữa! Suýt chút nữa tôi không nhận ra rồi!”



“Anh Hậu Tồn à, anh cứ toàn đùa tôi thôi!”



Nếu bác Từ đã dẫn người đi thẳng vào cửa nghĩa là người tới là khách quý, lại còn có quan hệ rất tốt với hai vợ chồng nhà ông bà cụ Lục nữa.



Sự thật đúng là như thế.



Nói trắng ra, Vương Hậu Tồn quen biết với Đàm Thủy Tâm trước, sau đó mới có quan hệ làm ăn với Lục Giác Dân, hai người xưng anh gọi em tới nay cũng phải tới năm, sáu mươi năm nay rồi.



Làm bạn từ lúc còn trẻ, vất vả lắm mới gặp nhau được một lần, lại còn là khách cực kỳ quý, thế nên Đàm Thủy Tâm cũng không thể nói đi là đi ngay được.



Mời người vào cửa rồi liền xoay người đi vào trong bếp pha trà.



Lục Giác Dân nhìn chằm chằm theo bóng dáng bà cụ, hừ hừ! Còn dám ngoan cố với ông nữa đi, chẳng phải giờ vẫn cứ phải ngoan ngoãn ở nhà hay sao?



Cái con bé tinh ranh Đàm Hi kia có gì hay mà cứ phải chạy đi gặp chứ?



“Anh Vương, anh tới đúng lúc thật đấy.” “Ồ? Là sao?”



Lục Giác Dân họ khẽ một tiếng: “À thì... trưa nay đang định làm món thịt Đông Pha, tôi nhớ rõ anh thích ăn nhất món này còn gì.”



“Ha ha ha... Xem ra tôi tới đúng lúc thật rồi! Vừa lúc trưa nay hai anh em ta làm vài chén, tính ra cũng sắp không gặp nhau hai năm rồi đấy, đúng không nhỉ?”



“Được được, để tôi bảo Tiểu Từ xuống hầm lấy hai bình rượu lâu năm lên.”



“Rất hợp ý tôi! Thuận tiện cũng chúc mừng ông được như ý nguyện luôn.”



Lục Giác Dân ngẩn ra, “Được như ý nguyện gì cơ?”



“Chúng ta đã làm bạn già với nhau mấy chục năm nay rồi, ông còn giấu làm gì nữa?” Vương Hậu Tồn giả vờ tức giận, sau đó ghé sát vào, “Đừng giấu giếm, trong tiệc rượu tối qua cháu dâu của ông đã công bố với tất cả mọi người rồi, giờ ở thủ đô này có ai là không biết Lão Lục nhà ông...”



Lúc này, Đàm Thủy Tâm bưng khay trà ra, pha trà giúp hai người.



Sườn xám cao nhã, động tác thành tạo, hơn nữa còn có khói trắng bốc lên, có thể nói là một bức tranh tuyệt thế.



Tuy rằng người pha trà không còn trẻ nữa, trên mặt đã phủ đầy nếp nhăn, nhưng khí chất được thời gian lắng đọng lại càng không thể coi thường.



Vương Hậu Tồn gật đầu khen một câu: “Phong thái của em dâu nay càng hơn xưa. Ông nói có đúng không, Giác Dân?”