Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1043 : Ba ơi, là ba phải không?

Ngày đăng: 21:55 28/04/20


A Lưu nghe thấy thế thì thở không ra hơi, nghẹn đầy một bụng tức.



Cậu nhóc hối hận rồi, có thể không cho mượn nữa được không?



Bên kia, Ngộ Hạ đã ôm lấy điện thoại, bắt đầu bấm gọi.



“Thì ra chị lấy điện thoại của dì Nhiễm là để tìm số của ông ấy.” Ánh mắt cậu bé con hơi lạnh, “Ha... Cứ nói chị ngốc nhưng lúc cần lại rất thông minh đấy.”



Ngộ Hạ trừng mắt với cậu nhóc, nhưng không cãi lại như mọi lần mà cẩn thận cầm điện thoại, hơi thở chậm dần lại, bởi vì... điện thoại đang đổ chuông.



Tút... Tút...



Lục Chinh lạnh mặt trở về phòng, nhìn điện thoại đã hết sạch pin, ánh mắt âm trầm.



Sau một lúc lâu, anh mới đi tới đầu giường, cắm đầu sạc vào.



Màn hình tối đen lập tức sáng lên, anh khởi động máy, có hai ba chục cuộc gọi nhỡ lập tức nhảy ra.



Anh bực bội nhíu mày, sau đó cầm thuốc lá và bật lửa lên, đứng dậy đi ra ban công.



Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo.



Đầu thuốc đỏ lửa lập lòe giữa những kẽ hở ngón tay, cùng với khói thuốc mịt mờ làm cho khuôn mặt người đàn ông trở nên mơ hồ.



Thời gian hút một điếu thuốc này, Lục Chinh đã suy nghĩ rất nhiều...



Năm năm trước tích lũy từng giọt, năm năm sau gập gềnh bấp bênh, may mắn là vẫn còn có cơ hội để giữ lại.



Trời cao đã vô cùng khoan dung với anh, trong số mệnh mà con người không thể biết trước được đã đưa Đàm Hi trở về. Như vậy đã là quá đủ rồi...



99 bước còn lại cứ để anh hoàn thành đi...



Lửa tắt, tàn thuốc rơi xuống đất, suy nghĩ chợt dừng lại.



Lục Chinh xoay người đi vào phòng, sự bực bội trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại vẻ kiên định, bên trong còn giấu cả sự sắc bén nữa.



Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ.



Nghe máy...



“Alo.”



“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”



“... Ba ơi?” Giọng trẻ con thơ ngây non nớt, nhút nhát và sợ sệt, tò mò lại thấp thỏm.



Hai tại Lục Chinh ù đi, đầu óc trống rỗng, cho dù đã từng trải qua sống chết, cũng từng liếm máu trên dao, đã quen nhìn người lên voi xuống chó, luyện một thân mình đồng da sắt, đao thương không cắt nổi, nhưng trong tiếng gọi “ba ơi” non nớt này, tất cả đều biến thành hư không, chỉ còn lại rung động dịu dàng nguyên thủy nhất của huyết mạch tương liên, một đóa hoa lặng lẽ nở bung trong lòng.



“Ba ơi, là ba phải không?”



“... Là ba.” Cổ họng anh khô khốc, suýt chút nữa một người đàn ông lớn bằng ngần này đã bật khóc.



“A!” Giọng cô bé chuyển sang cực kỳ vui vẻ, “Đúng là ba rồi! Ba chuẩn bị đi ngủ chưa ạ?”
A Lưu trợn trừng mắt như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, sau một lúc lâu mới cưới lên thành tiếng, “Tiến bộ ghế, còn biết dùng thân phận đề người cơ đấy, muốn dạy dỗ em chứ gì?”



Ngộ Hạ mím môi, kiên cường nhìn thẳng vào cậu nhóc.



Hai đôi mắt to nhìn nhau, bốn con ngươi đen láy, không ai chịu nhường ai.



Rốt cuộc, cô bé con không chịu đựng nổi nữa, miệng nhỏ méo xệch, xoay người vùi đầu xuống gối, khóc nức nở, âm thanh rầu rĩ, không lớn lắm, thân mình nhỏ nhắn run lên, vô cùng đáng thương.



A Lưu buồn bực kéo chắn, năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi.



Đồ mít ướt đúng là phiền phiền phiền!



“Hu hu hu...”



“Đã khóc đủ chưa?”



“Hu hu hu...”



“Có thể đừng khóc nữa được không?”



“Hu hu hu...”



“Đàm Ngộ Hạ, chị phiền quá đấy!”



“Hu hu hu!” Tiếng khóc càng vàng hơn.



“Cùng lắm thì... sau này em cho chị mượn điện thoại dùng bất cứ lúc nào là được chứ gì!” Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải cắt đất đến tiền.



“Hu hu...” Giọng đã nhỏ hơn.



“Về sau em cũng không giả vờ ngủ nữa! Em nghe điện thoại của ông ấy...” Sau đó hét một câu tức giận, “Đã được chưa?”



“Hức...” Không còn khóc nữa nhưng đầu vẫn vùi dưới gối.



A Lưu hoàn toàn không bực bội nổi nữa, “Thế chị còn yêu cầu gì nào?” Loại cảm giác này thật quá ấm ức, quá bất đắc dĩ, thật muốn bỏ gánh không làm... Bỏ đi, ai bảo chị ấy là đổ mít ướt cơ chứ?



Ngoại trừ khóc ra chả biết làm cái gì hết.



Lúc này Ngộ Hạ mới chịu ngẩng đầu lên, mắt mũi đỏ bừng, tóc rối bù: “Về sau em còn phải gọi chị là chị gái nữa!”



Trầm mặc trong chớp mắt, sau đó Tiểu A Lưu nghiêng người, nằm xuống, quấn chặt chăn bông, “... Buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”



Ngộ Hạ: “?!”



Còn chưa nhận lời, sao đã ngủ rồi?



“Em dậy đi! Chị... chị sẽ khóc đấy... Chắc chắn là lại giả vờ ngủ... Còn không nói gì nữa là chị sẽ cù em đấy...”



“...” Hơi thở vững vàng, vẫn không nhúc nhích.



Cô bé con chán nản gục đầu xuống, “Em trai hư... A Lưu xấu xa...”