Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1050 : Ngọt sâu răng

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


“A Đột nhiên, trên vai truyền đến cảm giác ấm áp, quay đầu nhìn theo bản năng liên thấy đôi trong mắt đen láy và sáng của người đàn ông.



Bốn mắt giao nhau như muốn tiến sâu vào trong linh hồn đối phương.



Lục Chinh kéo áo khoác giúp cô, “Sau này ra ngoài thì mặc nhiều một chút, đừng vì đẹp mà không thèm quan tâm tới thân thể mình.”



Áo vest thủ công được may bằng chất liệu cao cấp, còn mang theo nhiệt độ của cơ thể chủ nhân lẫn mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.



Trong nháy mắt khi vừa tiếp xúc với làn da, sự ấm áp liền truyền qua từng lỗ chân lông, thấm vào trong linh hồn, y như một cái lồng vàng ngăn hết đau thương, còn Đàm Hi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên trong là không cần phải sợ bão táp mưa sa, không sợ mùa đông giá lạnh hay mùa hè nóng bức.



“Cảm ơn.” Đàm Hi nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, tự động xem nhẹ câu “Sau này ra ngoài mặc nhiều một chút” kia của anh.



Hoặc là đẹp, hoặc là chết, đây là thiên tính của phụ nữ rồi.



Huống chi ra ngoài hẹn hò, còn là với người mình yêu, sao có thể qua loa được.



Với đàn ông mà nói, bề ngoài của cô luôn hoàn mỹ; đối với bản thân phụ nữ mà nói, sự thể hiện của cô chính là một loại thái độ, thậm chí còn có thể coi là một loại lễ phép cơ bản.



Hai người đi bộ chầm chậm trên đường, giống như lại quay về những ngày tháng ấm áp của năm năm về trước.



“Lục Chinh, anh có muốn cõng em không?” Giống như trước kia vậy.



Đàm Hi đột nhiên hỏi.



Người đàn ông sững ra, sau đó khom người, vỗ bả vai: “Lên đây.” Rất biết nghe lời.



Đàm Hi tháo giày cao gót, lùi về sau hai bước, chuẩn bị nhảy.



Nhưng rồi lại dừng bước chân, suy nghĩ, kéo làn váy một chút...



Roet!



m thanh vải bị xé rách nghe cực kỳ rõ ràng. Một cái váy dài đột nhiên trở thành váy xẻ tà bên phải, dưới ánh đèn, một chiếc đùi đẹp như ẩn như hiện, trắng đến lóa mắt.



Đàm Hi lại như chẳng hề nhận ra, phát lực nhào về phía trước, thuận thế bò lên lưng người đàn ông, hai chân dài quấn lấy cái eo của anh.



Lục Chinh lập tức nâng mông cô, hơi xốc lên một chút, giữ vững, thân mình không lung lay lấy một cái.



“Đi đâu?” Anh hỏi.



“Quay về thôi.”



Lục Chinh nghe theo, công cô xoay người trở về.



Đàm Hi ghé sát vào bên tai anh, “Nặng không?” Hơi thở ấm áp làm lay động lòng người đàn ông, trái tim run rẩy...




Về đến nhà cũ cũng mới 9 giờ rưỡi, phòng khách vẫn còn đang sáng đèn.



Lục Chinh nghĩ tới thái độ cứng rắn của ông nội mình liền không khỏi cảm thấy đau đầu.



Bác Từ mở cửa giúp anh, “Cậu Hai đã về rồi!”



Bà cụ Lục cũng ra đón cháu, mũi hít hà, “Sao lại uống rượu hử? Ở đâu ra mà lắm tiệc xã giao thế chứ? Lần sau cứ để Hàn Uy và Tiểu Trần đi ứng phó, cháu không cần thiết cái gì cũng phải đi...”



“Không phải xã giao.” Lục Chinh cúi đầu thay giày.



“Ý? Áo khoác của cháu đâu rồi?” Lúc bà cụ Lục duỗi tay nhận lấy áo theo thói quen mới phát hiện không đúng.



Lục Chinh hơi dừng lại, nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Đàm Thủy Tâm, nói thẳng: “Tối nay đi ăn cơm với Đàm Hi, cô ấy mặc ít áo nên cháu đưa cho cô ấy mặc.”



“Rất tốt!” Bà cụ vừa lòng vỗ bả vai cháu trai, nhìn còn vui hơn cả Lục Chinh nữa, “Thế mới đúng chứ, mau chóng theo đuổi Hi Hi đi, sau đó tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, thế là mỗi ngày có thể trông thấy hai đứa chắt yêu rồi, đúng không?”



“Bà đã gặp chúng rồi sao?” Ánh mắt Lục Chinh căng thẳng.



Bà cụ liếc mắt một cái liền hiểu ngay suy nghĩ trong đầu anh, “Yên tâm đi, bà đi một mình, còn chơi với hai đứa trẻ cả buổi sáng đấy, ông già không đi.”



“Đàm Hi, cô ấy...”



“Con bé ấy là người tốt, yêu ghét rõ ràng. Không chỉ mời bà với bác Từ của cháu vào trong phòng ngồi mà còn để hai đứa nhỏ gọi bà là cụ nội nữa đấy.”



“A Lưu cũng gọi ạ?”



“Đương nhiên! Bà nói cho cháu biết, thằng nhóc ấy giống hệt cháu lúc nhỏ, cái mũi, đôi mắt...”



Lục Chinh mím môi, thằng nhãi đó còn chưa gọi anh là “ba” mà đã gọi “cụ nội” trước rồi.



Hù!



“... À, đúng rồi, còn có việc này nữa, bà đã quyết định mỗi tuần sẽ qua nhà Hi Hi ở năm ngày. Con bé đi làm, bà sẽ giúp con bé chăm sóc cho hai đứa trẻ, bắt đầu từ tuần tới này luôn.”



“Cô ấy đồng ý ạ?” Mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.



“Tất nhiên rồi!” Bà cụ mỉm cười rạng rỡ, thậm chí còn hơi kiêu ngạo.



Trong lòng Lục Chinh không nhịn nổi chua xót, anh còn chưa chính thức gặp mặt hai đứa con, còn chưa thoát khỏi cái nhãn “ông trẻ Hai”, sao bà nội nhà anh đã tới thẳng đó ở rồi chứ?



Anh còn chưa có được đãi ngộ đấy đầu!



Không vui chút nào!