Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1055 : Tôi sẽ không cho ai cơ hội ngoài lục chinh

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Rít gào như một con thú bị vây hãm, ánh mắt người đàn ông xuất hiện vẻ tàn nhẫn.



Đàm Hi lùi về sau, toàn bộ tinh thần lâm vào trạng thái đề phòng, nhìn tưởng lý trí thanh tỉnh nhưng thực ra đã hoàn toàn thành cơm nhão hết rồi.



Cô biết Lục Chinh chèn ép Cố gia, sau khi thu mua Đàm Thị cũng đã biến mất mấy năm, đến gần đây mới quay lại nắm quyền điều hành công ty, nhưng hoàn toàn không ngờ được là anh lại quay về quân ngũ!



“Đáng giá không? Vì một người đàn ông ích kỷ và tuyệt tình, em còn muốn đi cùng hắn hết nửa quãng đời còn lại sao?”



Đàm Hi nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn.



“Đừng ngớ ngẩn thế nữa, rõ ràng là em còn có những lựa chọn càng tốt hơn, không phải sao?”



“Ví dụ như?” Chợt ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn lại vẻ trào phúng, “Anh ư?”



Trong ánh mắt Cố Hoài Sâm hiện lên vẻ dịu dàng, “Thực ra tôi...”



“Vĩnh viễn không có khả năng.”



Đồng tử người đàn ông co lại, sự đau xót lập tức hiện lên, “Tại sao? Em khinh thường tối đến thế cơ à?”



“Không ai có thể thay thế được địa vị của anh ấy trong lòng tôi.” Đàm Hi mỉm cười, trên gương mặt cô tràn ngập vẻ thâm tình và lưu luyến mà Cố Hoài Sâm chưa từng thấy bao giờ.



“Cho dù hắn đã bỏ mặc em không quan tâm tận năm năm sao?”



“Tôi không biết tại sao Lục Chinh lại quay về quân ngũ, nhưng đây tuyệt đối không phải lý do mà anh ấy không đi tìm tôi. Tôi tin anh ấy, cũng như tin vào chính bản thân mình, không cần phải giải thích với bất kỳ ai, cũng không cần phải báo cáo trước với bất kỳ người nào. Mặc dù theo anh thì cái này gọi là không biết xấu hổ, nhưng vậy đã sao?”



Tình yêu trước nay chỉ quan tâm lẫn nhau, người ngoài đánh giá thế nào, nói thế nào cũng chẳng liên quan gì, coi như mây khói thoảng qua mà thôi.



Sắc mặt Cố Hoài Sâm khẽ biến, siết chặt hai nắm tay: “Em nhất định cứ phải thắt cổ chết trên một cái cây như vậy sao?”



“Đây là lựa chọn của tôi.”



“Cho dù tương lai có thể sẽ phải hối hận?”



“Cho dù kết quả không được như ý thì tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của mình, căn bản không tồn tại việc có hối hận hay không như anh vừa nói.”



“Đàm - Hi!” Người đàn ông gầm lên, “Em không thể yếu đuối một chút được sao?”



Anh ta thà nhìn thấy cổ trong hình ảnh một cô gái nhỏ chịu đủ mọi đả kích, tuyệt vọng, bất lực chứ không hề muốn cô đứng về phía Lục Chinh một cách rõ ràng và lý trí như thế, ngay cả một chút cơ hội cho anh ta chen chân vào cũng không có.



“Hơn nữa, có lẽ tôi còn phải cảm ơn anh.” Đàm Hi mỉm cười, “Nếu anh không nói ra chuyện này, có lẽ đến giờ tôi vẫn không biết được rốt cuộc mấy năm anh ấy biến mất như thế là để làm gì.”



Là đi lưu lạc cùng trời cuối đất hay say sưa tìm vui?




“... Cố Hoài Sâm nói cho em biết rồi?”



“Trước đó em đã biết, chỉ là không biết rõ rốt cuộc anh đi đâu mà thôi.”



“Em ở nước ngoài thì sao mà biết được chứ?” Trong đáy mắt người đàn ông chợt xuất hiện ý cười nhè nhẹ.



“Năm năm này, em vẫn lặng lẽ chú ý tới anh, đúng không?”



Đàm Hi rời mắt, không nhìn người đối diện.



Người đàn ông cười nhẹ: “Em không nói gì thì anh coi như em thừa nhận.” Lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt.



“Anh đừng có đắc ý nữa! Không được đánh trống lảng, mau trả lời.” Giọng hung tợn nhưng trong đó vẫn còn có cả sự thẹn thùng.



“Anh quay về quân ngũ.”



Đàm Hi không tỏ ra kinh ngạc, giống như đã biết từ trước.



Lục Chinh nhìn ra chút manh mối: “Cổ Hoài Sấm nói với em sao? Hắn nói thế nào? Có phải định châm ngòi...”



“Em không tin.” Đàm Hi ngắt lời anh.



Người đàn ông khẽ thở phào, trộm nhìn cô, “Có phải em trách anh không ra nước ngoài tìm em không?”



“Không hề.” Giọng điệu hờ hững.



“Đàm Hi, em tưởng anh không nhìn ra là em đang nói dối sao?”



“Được rồi, có một chút, nhưng em biết anh nhất định có lý do của mình, thế nên em không định miệt mài nghiên cứu.”



“Thực ra anh quay về quân ngũ là vì...”



“Chào anh, chào cổ, đồ ăn của hai vị đã xong rồi, mời dùng thong thả.” Đàm Hi cầm dao nĩa lên, chuyên tâm đối phó với món bò bít tết, “Không cần giải thích, em không trách anh, thật đấy.”



Lục Chinh im lặng, cũng không nói gì thêm nữa.



Quả nhiên, đồ ăn ngon có thể làm người ta vui vẻ trở lại, Đàm Hi ăn hết một nửa thì cảm xúc đã hoàn toàn hồi phục, còn tự mình cắt một miếng thịt bò trong đĩa của cô chuyển sang đĩa của Lục Chinh, “Nếm thử của em đi.”



Lục Chinh nhét thịt vào miệng, nghiêm túc nhại, sau đó cười ngơ ngẩn: “Ăn ngon...”



Chua cay mặn ngọt, chỉ cần là em đưa thì đều là mỹ vị.