Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1065 : Nắng hạn gặp mưa rào

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Đàm Hi ngửi thấy mùi thức ăn mới rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại.



“Đậu phụ, củ từ, cải thìa?” Tuy rằng bày biện rất tinh xảo, thoạt nhìn thấy rất thèm ăn, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất một xanh hai trắng, “Nuôi em như nuôi thỏ đấy à?”



“Thỏ thì không biết cắn người.”



Đàm Hi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Ý gì?”



“Ngoan, nhà này làm đồ ăn rất được, em cứ nếm thử mà xem.” Lục Chinh cầm đũa gắp cho cô một miếng đậu phụ.



Đàm Hi thấy liền buồn bực, thứ mềm oặt như thế, sao anh có thể gắn lên được vậy? Còn không làm nó bị nát nữa chú.



Ăn thử một miếng, quả thực hương vị rất tốt, rất thơm ngon.



“Ngày thường ngoài ớt ra, còn một vài loại gia vị nữa như bát giác, tía tô cũng phải ăn kiêng, những cái này đều có ảnh hưởng tới sự hấp thụ của thuốc.” Từ sau khi biết Đàm Hi đang uống thuốc Đông y, Lục Chinh liền để ý một chút tới phương diện này.



“Nói có đầu có đuối, anh học ở đâu vậy?”



Lục Chinh lại tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, động tác không ngừng, “Anh đã hỏi thầy thuốc Đông y rồi.”



Đàm Hi ngẩn ra, trên môi hiện lên một nụ cười nhưng nhanh chóng cất lại ngay.



Đồ ăn thật sự rất ngon miệng.



Sau đó, hai người gần như không nói gì, một người chuyển tấm ăn cơm, một người chuyên tầm nhìn cô ăn cơm.



“... OK!” Đàm Hi đặt đũa xuống, lại rút khăn giấy ra lau miệng.



Lục Chinh đi tính tiền, Đàm Hi tranh thủ thời gian lướt weibo, vụ bình luận của Hàn Sóc đã hoàn toàn lắng xuống, mà hot search về cô bé con cũng dần dần hạ xuống thấp hơn.



Đúng như Lục Chinh nói, hết thảy vẫn đang phát triển theo kế hoạch.



Hai người rời khỏi nhà hàng, người đàn ông ôm eo Đàm Hi, cách một tầng vải mà vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng như cũ.



“Hóng gió? Tản bộ?”



Đàm Hi lắc đầu, “Đưa em về thẳng công ty thôi.”



“Giờ sao?”



“Làm gì?”



“... Tăng ca.”



Lục Chinh suy nghĩ một chút, “Chuyện này anh cũng có trách nhiệm,“ Vẻ mặt nghiêm túc, “Thế nên, nhất định phải tăng ca cùng em.”



“Không cần đâu.”



“Anh nói cần là cần.”



“Huống hồ, tăng ca xong còn có thể đưa em về nhà nữa.”



“Không cần đưa, em đã thuê phòng khách sạn ngay dưới văn phòng rồi, về đó nghỉ ngơi là xong.”



Hầu hết người đàn ông trượt nhẹ, “Mấy hôm nay em không về biệt thự a?”



Đàm Hi gật đầu, không hề nghi ngờ gì anh.



Lục Chinh bình tĩnh rời tầm mắt, “Chẳng phải muốn về công ty sao? Lên xe.”



Hử? Sao tự nhiên dễ nói chuyện thế?



Kỳ quái...



Sự thật đã chứng minh, Đàm Hi nghi ngờ không phải không có nguyên cớ, dù sao sau khi tới nơi rồi, người này năn nỉ ỉ ôi để ở lại, lý do cực kỳ tốt đẹp rằng: cùng tăng ca.



Đàm Hi: “...”




“Ha ha... Không sợ no chết à.”



“Vậy làm quỷ phong lưu thôi.”



“Lục đại tổng tài, mặt anh đâu rồi? Không cần nữa sao?”



Người đàn ông trầm ngâm trong chớp mắt, suy nghĩ đầy vẻ nghiêm túc, “Thứ đồ đó quá vướng bận, tạm thời ném đi trước đã.”



Đàm Hi thật sự không quản được con ngựa hoang thoát cương này, ngáp một cái rồi tiếp tục quấn chăn ngủ, để mặc anh một mình thở phì phò muốn làm gì thì làm.



Lần thứ hai tỉnh lại, cảm giác đã tốt hơn lúc trước nhiều.



Bên ngoài cửa sổ, nắng đã chói chang.



Đàm Hi duỗi lưng vặn người, tay vòng về phía trước, thò lên tủ ở đầu giường tìm điện thoại.



Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ vang lên bến tại, hơi thở ấm áp phả vào vành tai làm Đàm Hi cứng đờ cả người, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sau đó nhắm mắt lại giả chết.



“Có tác dụng không? Anh biết là em tỉnh rồi.” Mang theo mấy phần đắc ý.



Đàm Hi đột nhiên trợn mắt, mắt đen đốt người, “Đêm qua... anh dụ dỗ em.”



“Thì sao?”



“Lão lưu manh.”



“Còn có sức mà mắng chửi người, tốt lắm, vậy...” Lại thêm một lần.



Thịnh Mậu.



Lần thứ V, Linda nhìn về phía cửa ra vào.



Đã 11 giờ tới nơi rồi, sao vẫn chưa thấy tới chứ?



“Chị.” Tạ Văn Ti thò mặt tới, vẻ mặt thần bí, “Em có một phát hiện rất lớn.”



“Phát hiện gì?”



“Hình như Đàm Tổng chưa đi làm.”



“... Ù.”



“Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Trong khoảng thời gian này, cô đã quen với việc sáng ra vừa đi làm đã nhìn thấy Đàm Hi rồi.



Sài Thiệu ở bên cạnh, nghe thấy thế liền cười nhạt nói: “Tư duy của đám phụ nữ các cô đơn giản quá.”



Tạ Văn Ti trừng mắt hung dữ: “Phụ nữ làm sao hả? Chẳng lẽ anh không phải do phụ nữ sinh ra và nuôi lớn à?”



Sài Thiệu: “...”



“Hừ! Nói chúng tôi đơn giản, vậy có bản lĩnh anh nói cái gì không đơn giản đi?”



“Nói thì nói! Nghĩ xem hôm qua Đàm Tổng tan tầm trước là muốn đi đâu?”



“Hen ho?”



“Sau khi hẹn hò?” Sài Thiệu hướng dẫn từng bước, khóe môi nhếch lên một nụ cười ám chỉ đẩy xấu xa.



“Ôi chao... anh là đồ tài xế già!” Nhưng nghe rất có lý đấy...



Sau khi hẹn hò...



Thuê phòng khách sạn.



Cả người Tạ Văn Ti run lên, sao suy nghĩ của cô cũng lệch lạc rồi thế này?