Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1068 : Thói quen ngọt ngào. Cụ nội tới cửa

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Là khu biệt thự cảnh núi mà Lục Thị mới khai phá năm trước. Hàn Uy đã để lại căn biệt thự Vua mới trang hoàng cách đây không lâu cho Lục Chinh.



“Đi theo anh.”



Anh dẫn Đàm Hi đi vào.



Đi dạo hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó cả hai quay về phòng khách, ánh mắt Lục Chinh sáng quắc: “Sao hả?”



“Địa thế đẹp, hướng đẹp, trang hoàng tinh xảo.” Đương nhiên, giá cả cũng xa xỉ, Đàm Hi đánh giá một cách khách quan.



“Sau này chúng ta về đây ở nhé, được không?” “Chúng ta?” Mày kiếm hơi nhếch lên, trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc.



“Ừ, một nhà bốn người.”



“Tại sao phải thay đổi chỗ ở: Bồng Lai không tốt à?”



Ánh mắt người đàn ông thoáng tối xuống.



Đàm Hi như suy tư gì: “Thế giờ anh đang ở đâu?” “... Nhà ông bà.”



“Tại sao?”



“Không muốn ở một mình.”



“Vậy sao trước kia anh lại có thể?”



Ánh mắt Lục Chinh đen sì, nhìn cô với thái độ rất bình tĩnh, dường như Đàm Hi có thể nhìn ra mấy phần... u oán trong đôi mắt đó?



“Em tưởng đã quen sống những ngày tháng có hai người rồi thì còn có thể cam tâm tình nguyện sống một mình được nữa hay sao?” Giống như, đồ ngọt sẽ dần làm mất đi cảm giác chua, khi một đoạn tình cảm đã trở thành thói quen sẽ vô cùng khó từ bỏ!



Hốc mắt Đàm Hi nóng lên, không ngừng thổn thức.



“Dọn lại đây, chúng ta sống cùng nhau.”



“Anh nghiêm túc chứ?”



Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị: “Nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”



“... Không giống.”



“Vậy quyết định của em thế nào?”



Da đầu Đàm Hi tê rần, Lục Chinh không cho cô cơ hội trốn chạy, bàn tay lớn giữ chặt sau gáy cổ, ngăn cản cố nghiêng đầu đi.



“Chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi, em còn muốn tiếp tục như thế sao?”



“Vậy anh có thể chuyển tới Thánh Tuyển Thiên Vực mà, chẳng phải như thế càng tiện hơn à?”



“Hừ! Nhà do tên Cố Tam đó tặng, em tưởng là anh không biết à?”
A Lưu ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên, ừ, ở nhà sắp phát chán rồi, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.



Suy xét tới tuổi tác của Đàm Thủy Tâm nên mọi người quyết định không đi xa. Bác Từ liên lái xe đưa họ tới công viên gần nhà.



“Cụ ơi, cái giá kia là để làm gì ạ?” Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế dành cho trẻ em, hai chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.



“Có thể đặt thịt và đồ ăn lên đó để nướng, rất thơm.”



Cái miệng nhỏ nhóp nhép hai cái, đã có xu thế chảy nước miếng: “Vậy cục cưng có thể ăn không ạ?”



“Đương nhiên rồi.”



“Thích quá!”



Tiểu A Lưu ngồi ở bên cạnh, nghe thấy thế thì lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô chị một cái: Đồ trứng ngốc.



Bác Từ khởi động động cơ, lái xe chạy tới nơi cần tới.



Sau đó, một chiếc xe đi tới, dừng ngay trước cửa lớn biệt thự.



Dì Hà: “Ông chủ, tới nơi rồi.”



Lục Giác Dân trợn mắt, nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe: “Đúng là khu nhà của Hằng Phong!”



Con bé Đàm Hi kia, khuỷu tay lại thích chĩa ra ngoài như thế.



Lục Giác Dân và dì Hà cùng xuống xe, tài xế tiến lên gõ cửa...



“Từ từ!” Chuyện đã tới trước mắt rồi mà ông cụ Lục đột nhiên lại lên tiếng.



Dì Hà khó hiểu: “Ông chủ, có chuyện gì...”



“Khụ! Lên xe lấy khăn quàng cổ xuống đây cho tôi, gậy chống cũng đổi thành cái mới mua ấy.”



“Ồ, vâng.” Xoay người, dì Hà không nhịn được cười trộm. Ông cụ muốn trang điểm rồi mới đi gặp hai đứa chắt đây mà!



Ngoài miệng nói không thích nhưng rõ ràng trong lòng lại âm thầm vui mừng.



Đàn ông của Lục gia ấy mà, chưa bao giờ giỏi về nói năng, nhưng một khi đã tốt với ai thì chắc chắn là có thể đào tim đào phổi ra mà đối đãi.



“Ông chủ, khăn quàng cổ và gậy chống đây.” Dì Hà mang tới.



Lục Giác Dân đứng trước gương chiếu hậu của ô tô sửa sang một chút sau đó mới gật đầu với tài xế: “Khụ! Đi gõ cửa đi.”



Nói xong, lập tức đứng thẳng lưng, chống gậy, đứng yên trước cửa với tư thế vô cùng uy nghiêm.



Khóe miệng dì Hà giật giật, ngài không phải tới thăm chắt mà là tới phá rối đấy à?