Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 107 : Cô có quan hệ gì với lục chinh?

Ngày đăng: 21:32 28/04/20


“Không bị người ta thấy mặt chứ?”



“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.”



“Còn anh?”



“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.”



Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào.



Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.”



Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả.



Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì.



Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào.



Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được.



“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?”



“Không cần.”



“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi.



Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“.



“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?”



Đàm Hi: “…”



“Chẳng lẽ không phải?”



Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa.



“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm bà đồng đâm hình nộm đó nhé?”



Đàm Hi: “…”



Hắn ta gãi đầu, cảm thấy bực bội: “Không đoán nữa, cô nói thẳng luôn đi.”



“Tối nay đi tới phố Thanh Đồng ở phía bắc, đợi xem kịch hay!” Đàm Hi hớp một ngụm trà, bộ dáng ung dung.



“Phía bắc? Địa bàn của Lôi lão đại?”



“Ừ.”



“Tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, kêu anh em của anh vào đây, tôi gọi món mới. Ăn xong rồi nhớ tìm hai người đi đến bệnh viện canh chừng cho Phì Tử, khoan hãy thông báo chuyện này cho chú Lâm và thím béo.”



Sau đó, chỉ vào mấy hộp thức ăn to nhỏ khác nhau ở trên bàn, “Cái này đưa đến nhà thím béo.”



Đàm Hi đi đến bên cửa, Ân Hoán đột nhiên lên tiếng, “Tôi không hiểu.”



Cô xoay người lại, “Nói.”



“Nhìn bề ngoài trông cô không thiếu thứ gì, bọn côn đồ nghèo chúng tôi có thể giúp được gì cho cô chứ?”



“Anh cũng nói là nhìn bề ngoài tôi không thiếu thứ gì, nhưng cũng chỉ là… NHÌN BỀ NGOÀI mà thôi.”



“Có thể nói rõ hơn không, cho tôi một cơ sở nhất định?”



Im lặng trong phút chốc, “Xin lỗi, tạm thời không thể nói cho anh được.”



Hắn ta nhăn mày, ánh mắt tối sầm.
“Ngừng lại! Tuyệt đối đừng nói hai chúng ta gì gì đó, bà đây… không thân với anh!”



Tống Bạch bực bội, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng ken két.



“Giả vờ cái gì? Tôi không tin cô chưa từng lên giường bao giờ!”



Hắn thường chỉ cùng xử… nhưng còn cô, có thể xem như ngoại lệ, người phụ này rất thú vị.



Đàm Hi lười nói nhảm với hắn.



Thật ra, trong lòng thấy khá bực bội, gần đây vận đào hoa có phải hơi quá mạnh rồi không?



Nội trong ba ngày, có hai người đàn ông muốn kéo cô thành bạn giường.



Nhìn cô giống kiểu con gái có thể ăn nằm mọi lúc mọi nơi sao?



Lúc Đàm Hi ra khỏi quán cà phê, Tống Bạch vẫn đang chửi mắng vì thấy không cam lòng…



“Cô hãy từ bỏ đi! Chắc chắn không có cửa đâu! Còn lâu anh tôi mới thích cô …”



Anh ta nói, Lục Chinh thích kiểu con gái tri thư đạt lý à?



Hai bằng thạc sĩ Stanford đã đủ tri thư, đủ đạt lý chưa?



Còn về, tiêu thư khuê các ấy mà…



Gia cảnh nhà họ Đàm vốn không tồi, ít ra cũng có công ty đã lên sàn, còn về khuê các…



Sau này cô sẽ cố gắng thêm, cũng không phải không có khả năng.



Giơ cổ tay lên, xem giờ, sắp đến thời gian tan ca, Đàm Hi vẫy một chiếc xe taxi.



“Đi đến tập đoàn Lục Thị.”



Ngón tay quẹt sáng màn hình, mở giao diện tin nhắn, cái tên “Chàng Ngốc” nghiễm nhiên chiếm lấy đầu bảng.



Đầu ngón tay chạm nhẹ, có hai chữ màu đen nổi bật trên màu nền trắng,



“Không có.”



Mắt người già đúng là thâm thiệt đó!



Hôm nay cô không mặc bra, chỉ dùng miến dán ngực.



Nếu nhìn sơ qua chắc chắn sẽ không nhìn ra được, chứng tỏ người này đã xem ít nhất hai lần, hoặc, không chỉ thế…



“Cô gái à, nhìn cô cười vui thế! Đang đi tìm bạn trai ăn lễ đấy à?” Bác lái xe cười ngây ngô, giọng nói đậm mùi địa phương quê mình.



“Ăn lễ ạ?”



“Đúng vậy, mồng 7 tháng 7 Âm lịch, lễ Tình nhân của nước chúng ta. Hôm nay tôi chở vài cặp rồi, nhìn họ ngọt ngào âu yếm khiến cho chú đây nổi hết da gà…”



“…”



“Cô gái à, không biết hôm nay là Thất Tịch à?”



“Bây giờ thì biết rồi.”



“Vẫn kịp chuẩn bị quà tặng chứ?”



“Không phải cháu là món quà tốt nhất sao?” Đàm Hi nghiêng đầu, nhìn vào kính chiếu hậu và chớp mắt.



Bác tài xế đỏ mặt, “Hey hey… tuổi, tuổi trẻ thật tuyệt…”