Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1079 : Bị thương gân cốt mà thôi (1)

Ngày đăng: 21:56 28/04/20


Đầu tiên cho một miếng táo ngọt, sau đó lại đánh một gậy, mọi người đều bị gõ cho hôn mê.



Hứa Nhất Sơn đặt mình ngoài cuộc nên có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, càng cảm nhận sâu sắc được việc Đàm Hi đã trưởng thành đến mức đáng sợ như thế nào sau năm năm.



Phụ nữ ấy mà, đúng là hổ cái!



Đặc biệt đây còn là “con hổ cái lớn” có chỉ số chiến đấu tuyệt vời.



Chậc chậc...



“Thời gian cũng không còn sớm nữa, dừng ở đây thôi, tan họp!” Đàm Hi dẫn đầu rời đi.



Hứa Nhất Sơn lẳng lặng theo sau.



Vương Văn Phong và Hứa Cường liếc nhìn nhau, gần như đứng dậy cùng lúc, đuổi theo ra cửa, để lại nhóm đồng sự thi nhau thở ngắn than dài, liếc mắt nhìn nhau.



“Lão Hoàng, anh cảm thấy thế nào?”



Đổng sự Hoàng mở chai nước khoáng ra, uống một ngụm, dáng vẻ thảnh thơi khác xa hoàn toàn vẻ rón ra rón rén, sợ hãi ban nãy, khí thế cả người cũng đột nhiên biến đổi.



Rốt cuộc đều không phải loại người chỉ ăn mà không làm.



“Thế nào cái gì?”



Đổng sự Lưu cười hừ một tiếng, “Đừng có giả đò nữa, kỹ thuật diễn này của anh không đi đóng phim đúng là đáng tiếc đấy!”



“Hả? Lão Lưu, anh đang nói cái gì thế? Sao tôi chẳng hiểu chút nào vậy?”



“Còn giả bộ nữa?”
“Không ảnh hưởng tính mạng, cùng lắm là... bị thương gân cốt mà thôi.”



Lại nói tới bên kia, hai người Hứa, Vương đuổi theo Đàm Hi ra khỏi phòng họp, cuối cùng chắn được đường cổ ở ngay trước thang máy.



“Đàm Tổng, xin dừng bước!” Hứa Cường lên tiếng trước.



Đàm Hi quay đầu nhìn, nở nụ cười lạnh nhạt, “Hai vị còn có gì muốn chỉ giáo sao?”



Vương Văn Phong nắm tay họ khẽ, “Nói quá lời rồi, không tính là chỉ giáo gì cả, chỉ là muốn mời Đàm Tổng... và Hứa Tổng ăn một bữa.” Suýt chút nữa quên luôn Hứa Nhất Sơn ở bên cạnh.



Đàm Hi nhìn Hứa Cường bằng ánh mắt dò hỏi.



Hứa Cường không ngừng vội vã gật đầu, “Đúng! Ăn một bữa, coi như... chúng ta cùng chào mừng Tổng tài mới!”



Lời này vừa nói ra, Đàm Hi đã cười đầy ẩn ý.



Vương Văn Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép, chứng từ còn chưa hoàn thành mà đã gọi ngay người ta là “Tổng tài mới” rồi, tính nô lệ quá mạnh, quả thực không dám nhìn thẳng.



Nhưng Hứa Cường lại chẳng phát hiện ra, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, gọi sớm hay gọi muộn thì có gì khác nhau?



“Xin lỗi, bên phía Thịnh Mậu còn có việc cần phải xử lý, để hôm khác tôi mời hai vị đi.”



“Chẳng lẽ một chút mặt mũi này mà Đàm Tổng cũng không cho? Vừa rồi chẳng phải còn nói là người một nhà nên bồi dưỡng tình cảm sao?” Hứa Cường là loại người cao lớn thô kệch, lúc nói chuyện cũng mang giọng điệu lưu manh.



Thông thường, người không quen thân sẽ cảm thấy khá đường đột, người quen thì bình thường.



Nhưng phản ứng của Đàm Hi lại không nằm trong dự tính của hai người, nụ cười của cô rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng hờ hững, rõ ràng che giấu cảm xúc khiến người ta không nhìn ra tâm tình cô lúc này, nhưng như thế lại càng khiến người ta thấy kiêng kỵ hơn.