Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1083 : Ba, ba và mẹ đang chơi trò hôn nhau sao?

Ngày đăng: 21:57 28/04/20


Đàm Hi nhún vai, “Nói thì nói. Vốn dĩ là Niên Hoằng Nghị hẹn gặp mặt, sau đó...”



Trật tự rõ ràng, logic rành mạch, ngay cả tên của quán bar cũng nói ra không sót một chữ nào.



“... Là như vậy đó.”



Sau khi người đàn ông nghe xong liền không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên thâm trầm.



Thấy không khí dần chuyển sang hướng đông lạnh, Đàm Hi móc tay vào ngón tay anh, “Giận à?”



“... Không giận.”



Tuy biết từ đầu tới cuối chuyện này đều là do Cổ Hoài Sâm giở trò, không nên giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.



“Thật sự không giận sao?” Đàm Hi chớp mắt.



“... Một chút có tính không?”



Đàm Hi vừa tức vừa buồn cười, đột nhiên đứng thẳng dậy, nhằm thẳng đôi môi người đàn ông ấn lên một nụ hôn, “Vậy giờ đã khá hơn chút nào chưa?”



Ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt nghiêm túc, “Chưa.”



Đàm Hi lại hôn, trước khi rút về còn cắn môi anh một cái, “Giờ thì sao?”



“Vẫn chưa hết.”



“Anh thôi đi, được lợi phải biết dừng, hiểu chưa?” Đàm Hi vươn ngón trỏ lau sạch son môi dính trên mép anh.



“Không hiểu.”



“Trừ phi em hôn thêm hai cái... không, bốn cái.”



“Chậc! Được voi đòi tiền.” Ngoài miệng nói thế nhưng cuối cùng vẫn cứ thỏa mãn anh.



Cái hôn cuối cùng, Lục Chinh từ khách biến thành chủ, cuốn lấy đầu lưỡi cô khiến nó trở nên tê dại, suýt chút nữa ngạt thở.



“Ừm!” Đấm vai anh.



Người đàn ông không hề dao động, bàn tay ấn gáy cổ càng thêm tàn nhẫn, cho đến khi cái miệng nhỏ phát ra tiếng nức nở thì mới chịu mới bỏ qua.



“Ừm, cái này còn tạm được, anh sẽ cố mà không tức giận.” Nhưng có những người nên dạy cho một bài học thì vẫn phải dạy.



Đàm Hi: “...” Mẹ kiếp!



Năm rưỡi, đúng giờ tan tầm.



Hai người rời khỏi công ty, Lục Chinh lái xe đưa cô về biệt thự.



Nửa tiếng sau, “Tới rồi.”



Đàm Hi đẩy cửa xuống xe, Lục Chinh lập tức đi vòng ra phía sau, lấy ra một cái vali cực kỳ lớn.



“Đây là?”



“Đồ của anh.”



“Rồi sao?”



“Dọn tới đây, ở với nhau chứ sao.”



Đàm Hi nhìn anh cười như không cười, “Động tác nhanh thật đấy.”




“Cháu biết rồi mà cụ!”



Sau đó, người như bị một trận gió cuốn đi không thấy nữa.



Đàm Thủy Tâm đứng tại chỗ lắc đầu, nhìn như bất đắc dĩ nhưng sự từ ái sâu đậm trong mắt lại không thể nào hòa tan được.



Lục Chinh tắm xong ra ngoài, không hề nhìn thấy vai ngọc nửa lộ, thân thể quyến rũ của bà xã mình ở trên giường mà lại thấy hai cục tròn tròn đang lăn lộn.



“Ô? Ba, ba cũng ở đây ạ?” Cô bé con ngồi trên chắn, hai chân nhỏ trắng nõn khẽ đong đưa.



A Lưu ngồi dựa ở đầu giường, trong lòng ôm một quyển sách rất dày, không nói gì, chỉ nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt lạnh căm.



Sắc mặt Nhị Gia lập tức đen kịt.



Lúc này, Đàm Hi mới đẩy cửa từ ngoài vào, cảm giác không khí giữa một lớn hai nhỏ có phần kỳ lạ, “Làm sao thế?”



“Mommy, đêm nay ba ngủ cùng chúng ta hay sao ạ?” Cô bé con lên tiếng trước.



A Lưu cũng nhìn cô.



“Không, ba ngủ ở phòng khách.”



Nhị Gia đau lòng, đôi mắt u oán nhìn Đàm Hi như đang muốn nói em là đồ bội tình bạc nghĩa!



Đàm Hi đáp lại anh bằng ánh mắt trấn an.



“Mommy, ba ngủ ở phòng khách thì sao lại phải sang phòng mẹ tắm rửa ạ?”



“À... Khả năng là do bồn tắm của mẹ dùng thích hơn.”



“Phòng cho khách thì không giống a?”



“Có lẽ... hình như... không giống.”



“Ô.”



Cuối cùng, Lục Chinh vẫn bị đuổi sang phòng dành cho khách.



Chuyện này còn chưa phải tệ nhất, lúc sang đó anh còn gặp phải bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm lập tức hiểu rõ vấn đề, “Hai đứa trẻ lại quấn lấy Hi Hi phải không?”



“... Vâng.”



“Không sao, cứ từ từ.” Bà cụ khuyên nhủ.



“... Vâng.”



“Sau này quen thì tốt rồi.”



Nửa đêm, Lục Chinh trằn trọc trong căn phòng lạnh như băng dành cho khách, không thể nào ngủ say nổi.



Lần thứ N phát ra tiếng thở dài...



Đột nhiên, khóa cửa phát ra tiếng động nhỏ, anh vô thức dấy lên sự phòng bị, rất nhanh, một bóng đèn tiến vào trong phòng, sau đó...



Bổ nhào lên người anh.



“Đại Điềm Điềm, có phải nhớ em đến nỗi không ngủ được không? Hửm?”



Nửa người của Đàm Hi kể sát ngực anh, vừa thơm vừa mềm vừa ấm áp, “Nhóc con, coi như em có lương tâm!”