Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 109 : Đây là cháu gái

Ngày đăng: 21:32 28/04/20


Ăn được một nửa bữa, có tiếng gõ cửa vang lên.



“Anh gọi thêm món à?” Đàm Hi cắn một viên thịt, nói năng không rõ ràng.



Lục Chinh không trả lời cô, đáp một tiếng, “Vào đi.”



Cửa bị đẩy vào, người đến có chiếc bụng to, cơ thể thấp bé, trên đầu đang đội một chiếc mũ đầu bếp. Giống như một cây nấm màu trắng mới nở, cười trông giống như Phật Di Lặc.



Bỗng nhiên người đó nghiêm mặt, thẳng lưng, vung tay, đi thẳng về trước, làm động tác chào kiểu quân đội.



“Chào lãnh đạo!” Tinh thần phơi phới.



Tay Đàm Hi run lên, thịt viên lăn long lóc trên bàn, há mồm trợn mắt.



Lục Chinh tiến về trước, cười vỗ vai anh ta, “Lâu rồi không gặp.”



“Lãnh đạo…” Vành mắt của anh ta bỗng ửng đỏ.



“Hay hai anh ngồi xuống từ từ ôn lại chuyện xưa đi?” Đàm Hi vừa lên tiếng thì tầm mắt của hai người liền hướng về phía cô.



Anh đầu bếp kinh ngạc, mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người khác.



“Đây là lão Dư, ông chủ quán lẩu.”



“Đây là…” Anh nhìn Đàm Hi, ngừng nói.



Đàm Hi nhướng mày, chờ xem anh định giới thiệu ra sao.



“Cháu gái của tôi.”



Nở một nụ cười, cô “cháu gái” nào đó đứng dậy, “Chào chú Dư, cháu tên Đàm Hi, chú có thể gọi cháu là Hi Hi như cậu cháu vẫn gọi, đúng không, CẬU ƠI?”



Hai chữ cuối, bị cô nói đầy ẩn ý.



Con tim anh run lên, cảm giác tê tê như bị điện giật quét qua xương cụt, giống như bị sâu gặm.



Ba người ngồi xuống.



Đàm Hi rót hai cốc bia, một cốc giữ lại bên tay, một cốc đưa cho Dư Béo.



“Nào, chú Dư, hai chúng ta cụng một cái! Chúc việc làm ăn của chú ngày càng tốt, khách đến nườm nượp.”



Dư Béo giật mình, liếc nhìn Lục Chinh, nhìn thấy anh lạnh mặt không có phản ứng, không khác gì ngày thường mới thở phào nhẹ nhõm.



Nhận cốc bia cô gái đưa qua, ngửa đầu uống, uống hết còn lắc vài cái, xác định không còn sót một giọt nào.



“Cô bé này khéo miệng thật đó! Chú Dư xin cảm ơn lời chúc của cháu nhé, chú cạn trước, còn cháu cứ tự nhiên.”



“Chú Dư có tửu lượng tốt thật. Trưởng bối đã cạn rồi, cháu sao có thể tùy tiện được.” Dứt lời, nâng cốc, ngẩng đầu, uống hết sạch sẽ.



“Giỏi!” Dư Béo vỗ đùi, tinh thần phấn chấn.



Cô bé này đủ nghĩa khí đấy!



Một già một trẻ, nâng ly uống cạn, sau đó ha ha cười lớn.



Còn Lục Chinh ngồi ở giữa giống như một vật trang trí, mặt không cảm xúc.




Lục Chinh nắm tay cô đi về phía trước, ánh đèn đường kéo dài hai chiếc bóng của hai người ra, ở giữa có một sự thân mật đan xen vào nhau.



Gió thổi qua, yên lặng.



“Sao không buông ra? Anh không sợ bị người khác biết sao?”



“Tôi sợ hồi nào?”



“Lúc nãy còn giới thiệu em là cháu gái của anh, vội vàng vạch rõ quan hệ, anh nói xem, Lục Chinh, anh có cô cháu gái lớn như vậy sao? Hả?”



“Cho nên em mới lôi kéo lão Dư để cô lập tôi à?”



Đàm Hi ngượng ngùng, “Gì mà cô lập anh? Rõ ràng là do anh không nói chuyện chứ bộ.”



“Ơ, đây là lỗi của tôi sao?”



Chó con! Không chịu nói lý một chút nào!



“Đúng là anh sai! Còn ho nữa? Anh ho cái gì? Sợ chú Dư vạch trần chuyện xấu lúc trước của anh à?”



“Tối nay cậu ta bị em ép uống, em cũng moi được không ít nhỉ?”



“Là do anh ta tự nguyện, em đâu có kề dao vào cổ anh ta đâu.”



“Em muốn nghe, sao không hỏi thẳng tôi?”



“Anh sẽ kể sao?”



“Xem tình hình.”



“Được, vậy em hỏi anh, lúc ở quân khu, anh đã quen với mấy cô hả?”



“Em muốn tính sổ sau khi ăn cơm xong đấy à?”



Đàm Hi nhún vai, “Nếu anh nghĩ như thế, em cũng bó tay. Nói đi, rốt cuộc có mấy cô?”



“Chỉ nhận thư tình.”



“Sau đó?”



“Không đọc.”



“Vứt đi à?”



Anh lắc đầu, “Bị bạn cùng phòng chia nhau đọc rồi.”



“Sặc… con người của anh hư quá! Không sợ bị những cô gái đó biết được, đánh hội đồng anh à?“



“Họ đánh không lại.”



Đàm Hi cảm thấy đáng yêu hết sức, đứng trước mặt anh, nhón chân, giơ tay ra nhéo mặt anh, “Lục Chinh, em phát hiện ra anh khá là đáng yêu…”



Anh lạnh mặt, không phản ứng gì, hầu kết di chuyển lên xuống.



Đàm Hi phát hiện, mỗi lần khi anh căng thẳng, hoặc ngại ngùng, mặt mũi người này thường sẽ không có cảm xúc, nhưng có điều, hầu kết của anh sẽ di chuyển lên xuống loạn xạ!