Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1097 : Con trai, lên nào! (hàn sóc)
Ngày đăng: 21:57 28/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tại sao lại thế ạ?”
“... Không cẩn thận nên bị và phải thôi” Lục Chinh kiên trì giải thích.
“Va phải cái gì ạ?”
“Khụ! Ba đang họp”
Ngộ Hạ mím môi. Cô nhóc là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thể làm phiền công việc của ba được, “Vậy thì được thôi, ba tan làm nhớ về nhà sớm ăn cơm nhé, cụ bà nấu cơm ngon lắm đấy”
“Bye bye ba.”
“Bye bye.”
“Muaz” Cổ nhóc thơm một cái thật kêu qua điện thoại.
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng hẳn đi, trái tim ấm áp đến lạ thường.
Kết thúc cuộc trò chuyện, đặt điện thoại sang một bên, ánh mắt nghiêm nghị lãnh đạm nhìn một lượt mọi người, Lục Chinh nói: “Tiếp tục”
Bên kia, Ngộ Hạ lật đật chạy vào nhà bếp, “Cụ ơi...”
“Ơi, bảo bối sao vậy cháu?”
“Bảo bối có một vấn đề muốn hỏi1cụ”
Đàm Thủy Tâm lấy khăn bông lau tay, “Được chứ, cháu hỏi đi”
“Sáng nay ba nói mommy bị đau lưng, cháu hỏi mommy tại sao lại bị đau lưng. Mommy bảo cháu đi hỏi ba. Vừa rồi cháu gọi điện hỏi ba, ba nói là đụng vào đầu đó nên đau. Vậy mommy cháu bị đụng phải cái gì ạ? Có phải là xe không?”
“Chuyện này..” Đàm Thủy Tầm ngửi ra được mùi vị gian tình, nhưng không thể giải thích như vậy với trẻ con được.
“Cụ ơi?”
“Khụ... có lẽ là không cẩn thận bị đụng phải tủ trong phòng ấy”
“Vậy thì chắc chắn là mommy đau lắm, để cháu đi lấy rượu thuốc” Nói xong lại chạy đi như một cơn gió.
Đàm Thủy Tâm buồn rầu, bà đã từng này tuổi rồi mà còn đi nói dối một cô bé con, tổn thọ mà...
Sau khi8hưởng thụ đãi ngộ cao cấp rượu thuốc xoa lưng do chính tay con gái xoa, Đàm Hi đi ra thư phòng, bắt đầu xử lý email Lâm Tầm gửi đến.
Trước đây Thiên Du đã làm không ít vụ đầu tư trên danh nghĩa công ty, liên quan đến các ngành nghề, các phương diện, sau khi bị Lục Chinh thu mua, ngay cả những hạng mục đầu tư đó cũng đồng loạt bị đóng gói chuyển nhượng theo, trước đó một tháng Đàm Hi đã cho văn phòng kế toán làm thanh lý, trước mắt cũng coi như là có được báo cáo số liệu tổng trong tay rồi.
Ngoài mảng bất động sản và tài chính là hai mảng hốt tiền ra, Thiên Dụ còn nhúng tay vào cả ngành giải trí, “Góp Vốn vào Tinh Huy, 3%...”
Ha, đây đúng là thu hoạch ngoài ý2muốn.
Đừng coi thường 3% đó, cũng coi như là một cổ đông không nhỏ, có thể nói chuyện được.
Hồng Kông biệt thự Thiển Thủy Loan. Hàn Sóc dẫn con trai đi châu u xem bóng, khi về đã gần hai tuần sau, gần đây lại mê mẩn điều chế hương.
Còn cả ngày trốn trong phòng làm việc trên tầng ba, suốt ngày chai chai lọ lọ, thỉnh thoảng còn điều chế ra được thành phẩm với những mùi hương kỳ lạ, ví dụ như, hương quýt có mùi chân thổi, hương hoa hồng pha lẫn mùi muối biển, ngửi lâu thì giống như mùi hoa cúc ra mồ hôi.
A Thận biến thành chú chuột bạch, suốt ngày mang theo mùi hương kỳ lạ.
Khương Mỹ Linh từ nhà cũ ở Thái Bình Sơn trở về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi lạ, đến khi hỏi rõ4ràng mọi chuyện, liền ôm A Thận vào trong lòng gào loạn lên, đau lòng đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Có lẽ đại thần có tình cảm đặc biệt với mẹ, nhưng mà mẹ ruột của đại thần có biết không?”
Hàn Sóc: “Tôi chính là mẹ ruột của nó, cảm ơn.”
Quăng ra câu này xong, trực tiếp out ngay.
A Thận cũng out theo, “Mommy, ngày mai sẽ trả thù cho mẹ”
“Con trai ngoan!”
Cậu nhóc cười ngại ngùng.
“Đúng rồi, con làm xong bài tập tiếng Anh chưa?”
“Rồi ạ.” A Thận học trường quốc tế tốt nhất Hồng Kông, nghe nói rất nghiêm ngặt, nhưng Hàn Sóc chưa bao giờ thấy cậu nhóc về nhà làm bài tập. Lần này cô thấy hứng thú nên mới hỏi: “Con làm lúc nào?”
“Sáng nay”
“Thế à? Sao mẹ không nhìn thấy nhỉ?”
“Mommy, lúc đó mẹ còn chưa ngủ dậy”
“... Thế à” Hàn Sóc gãi đầu, đột nhiên có chút áy náy, “Hay là lần sau mẹ dậy sớm, cùng con làm bài tập nhé?”
“Vâng” Chỉ cần mẹ thích thôi.
Hàn Sóc thấy hài lòng, giơ tay xoa đầu con trai, “Sáng mai mẹ sẽ đưa con đến lớp học năng khiếu.”
“Vâng ạ.
“Ui chao, sao con trai của mẹ ngoan vậy nhỉ?” Nhìn con trai cong mắt lại cười, Hàn Sóc cũng coi như cảm thấy mình làm mẹ vẫn được cần, nên thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, A Thận kiểm tra lại sách vở dùng trong lớp học năng khiếu, “Đi thôi, bà ngoại”
Khương Mỹ Linh nhìn lên cầu thang, “À ở... mẹ con còn chưa xuống, để bà lên gọi, con đợi ở đây nhé”
“Đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi”
Nói xong, cậu nhóc tự đeo ba lô lên, trên mặt cũng không hề có chút thất vọng nào.
So với việc để mẹ đưa mình đi học, cậu bé mong mẹ được ngủ thêm hai tiếng hơn.
“Nhưng mà...”
“Đi thôi, bà ngoại”
Khương Mỹ Linh giậm chân, mặt cau có lại, “Con nhóc chết tiệt này...”
Nghiến răng, sải bước đuổi theo cậu nhóc.
Rất nhiều lúc bà còn thấy xấu hổ thay Hàn Sóc, đã từng gặp nhiều người làm mẹ mà không quan tâm đến con, nhưng người cầu thủ được đến trình độ như vậy thì có được mấy người.
Điều quan trọng nhất là cậu nhóc lại không hề oán thán gì cả, không khóc lóc cũng không làm ầm ĩ lên.
Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng...