Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1108 : Xin hỏi, con gái qúa được yêu thích thì phải nàm sao (1)

Ngày đăng: 21:57 28/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đàm Hi trở về văn phòng, Lâm Tầm theo sát ngay sau.



“Đã nghe thấy hết chưa?”



“Vâng”



“Nói xem, anh nghe ra được cái gì?” Đàm Hi tiện tay lấy ra một cái bút, nghịch ngợm trên tay.



Lâm Tầm: “Vị Trương Tổng này... có chút kỳ lạ”



“Nói tiếp đi”



“Theo lý mà nói, một người làm ăn như bà ta không thể nào lại không biết mượn vỏ niêm yết là gì, huống hỗ trước đó bà ta cũng từng chính miệng thừa nhận đã từng tham khảo ý kiến của chuyên gia về IPO, cho dù trước đây có không biết thì bây giờ chắc cũng biết rồi. Nhưng bà ta lại cố ý lấy ra để hỏi cô, chắc là muốn kéo dài câu chuyện”



“Người thím Hai này của tôi” Cổ xoay một vòng chiếc bút trong tay,1“Đúng là thông minh, nhưng chỉ là thông minh quá.”



Lâm Tầm: “Như vậy rõ ràng là bà ta có ý đồ khác. Sau đó quả nhiên đã bị bại lộ, mục đích thực sự của bà ta là... đi xin vốn đầu tư!”



“Bingo! Tiến bộ không hề nhỏ, về rồi tôi sẽ bảo Lưu Diệu thêm đồ ăn cho anh”



Anh chàng mặt đỏ bừng như gấc.



Đàm Hi không muốn trêu đùa anh nữa, nghiêm chỉnh nói: “Đi điều tra tình hình tài chính của Trương Như Thu, và cả xu hướng đầu tư ba năm gần đây của bà ta nữa”



“Vâng”



Năm giờ, Đàm Hi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm, vừa mới ra khỏi văn phòng đã gặp Lục Chinh đi đến.



Người đàn ông vô cùng tự nhiên cầm lấy túi xách trong tay cô,8rồi ôm cô vào lòng.



“Sao anh lại đến đây?”



“Đến đón em tan làm, rồi đi đón con tan học”



“À đúng rồi” Đàm Hi nghĩ đến một chuyện, “Bé con nhà chị Linda muốn đến Cẩm Hoa học, anh...”



“Anh sẽ đánh tiếng với phía trường học. Đi thôi.”



“Vâng.



Hai người dắt tay nhau đi.



Lâm Tâm liếc nhìn, không khỏi ngưỡng mộ, có đôi khi quang minh chính đại thể hiện tình cảm chốn đông người cũng là một niềm hạnh phúc khó có được.




“Anh Tiểu Dịch mời con uống ạ?



Đàm Hi cau mày: “Anh... Tiểu Dịch?”



“À, chính là bạn cùng bàn của con! Anh ấy có răng trắng lắm, cười còn có má lúm đồng tiền nữa. Anh ấy nói nước trái cây là do mẹ anh ấy làm từ trái cây tươi ngon, cực kỳ bổ dưỡng, con cũng thấy là ngon lắm ấy”



“Xem ra bé cưng nhà chúng ta có bạn rồi”



Cô nhóc con mặt mày rạng rỡ: “Vâng ạ.”



Đàm Hi thực sự thấy vui cho con gái, nhưng Lục Chinh lại vô thức cảnh giác.



Mới ngày đầu tiên đi học đã gọi bạn cùng bàn là “anh” rồi, thế thì còn ra gì nữa?



Nhưng Lục Chinh cũng chỉ nghĩ vậy chứ không hỏi gì.



Ngộ Hạ hơi lúng túng: “A còn... con quên mất anh ấy tên là gì rồi, chỉ nhớ họ Dịch thôi.”



Lúc này Lục Chinh mới hơi hài lòng, trước khi khởi động xe liếc nhìn con gái qua gương chiếu hậu, ánh mắt nhìn vào chiếc cặp sách nhỏ xinh của con gái, hơi mím môi lại, không nói gì cả, mà đi thẳng về nhà.



Hôm trước Đàm Thủy Tâm đã về nhà cũ, trong nhà có thêm cô giúp việc, vừa vào trong nhà đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.



“Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi, mười lăm phút nữa là ăn cơm được rồi ạ”



Đàm Hi gật đầu, “Dì vất vả rồi.”



Sau đó đi lên tầng thay quần áo.



Lục Chinh gọi con gái đến trước mặt. A Lưu ngồi bên cạnh, đang xem tivi nhưng lỗ tai dựng lên bóng chuyện.



Ngô Hạ: “Ba gọi con ạ?”



“Đến đây”



Cô nhóc con lén liếc nhìn sắc mặt ba, có vẻ thấp thỏm đi đến.



“Vừa rồi cậu bé gọi con lại ở cổng trường là ai?”



“Hả?”



“Chính là cậu nhóc nhét quà cho con ấy”



“Con không biết, bạn ấy học lớp bên cạnh ạ”