Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1111 : Thị trường cổ phiếu biến đổi (2)

Ngày đăng: 21:57 28/04/20


Ngày 18 tháng 6, Công ty Nhu yếu phẩm Thụy Lệ chính thức để xướng thu mua Công ty Nhu yếu phẩm Phúc Tường. Chiều ngày hôm đó Trương Như Thu tiếp nhận buổi phỏng vấn riêng của “Tuần san Thời đại kinh tế“.



Phóng viên: “Ai cũng biết, Công ty Nhu yếu phẩm1Cơ Linh là một công ty lớn nổi tiếng, còn Thụy Lệ lại không có chút tiếng tăm gì, xin hỏi Trương Tổng, hai công ty này có quan hệ gì với nhau?”



Trương Như Thu: “Người quan tâm đến Cơ Linh chắc cũng biết, từ rất lâu trước đây chúng tôi đã có8kế hoạch lên sàn, nhưng do một vài hạn chế về điều kiện gia nhập, nên không thể thực hiện mục tiêu này trong thời gian ngắn được, vì thế mới có Thụy Lệ.”



Phóng viên: “Cho nên Cơ Linh định thâu tóm cửa sau để lên sàn?”



Trương Như Thu: “Có thể hiểu như2thế.”



Phóng viên: “Vì sao không lấy thẳng danh nghĩa của Cơ Linh ra để thu mua Phúc Tường, mà cứ phải dùng Thụy Lệ làm nhịp cầu trung gian?” Trương Như Thu: “Như lúc nãy đã nói, một vài điều kiện đã hạn chế việc Cơ Linh lên sàn, mới không thể không4đi đường vòng.”



Phóng viên: “Có tiện nói ra điều kiện gì đã gây trở ngại cho Cơ Linh lên sàn không?”



Trương Như Thu: “Xin lỗi, liên quan đến cơ mật nội bộ công ty, không tiện tiết lộ.”



Phóng viên cười, tỏ ý đã hiểu.



Trương Như Thu đáp lại bằng ánh mắt cảm ơn.



Phóng viên: “Nếu đã là thâu tóm cửa sau, vậy tôi muốn hỏi cái gọi cửa sau này rốt cuộc là “Thụy Lệ hay Phúc Tường?”



Trương Như Thu: “Vấn đề này e rằng phải để chuyên gia trả lời rồi, chúng tôi không múa rìu qua mắt thợ tại đây nữa.”



Phóng viên: “Nghe nói, việc thu mua Phúc Tường dự tính cần khoảng 5 tỷ, xin hỏi số tiền này được gom lại bằng cách nào?”



Trương Như Thu: “Ngoại trừ số vốn tự có ra, chúng tôi đã liên lạc với vài ngân hàng và công ty đầu tư, vì thế không cần phải lo lắng về mặt tiền vốn nữa.”



Phóng viên: “Trước đây trong giới giải trí có một tin đồn, bà là mẹ của Đàm Vĩ, là thật đúng không?”



Trương Như Thu: “Xem ra mọi người đều có hỏa nhãn kim tinh rồi.”



Phóng viên: “Wow, Trương Tổng đang thừa nhận ư?”



Trương Như Thu: “Thật ra cũng chẳng có gì đáng để giấu, Đàm Vì đúng là con gái của tôi. Trước đây không công khai là vì không muốn gắn quá nhiều mác lên người nó. Con gái tôi đã từng nói, chỉ muốn đóng phim, mang nhiều tác phẩm hay hơn đến với công chúng.”



Phóng viên: “Xem ra Trương Tổng là một người mẹ có tư tưởng rất thoáng.”



Trương Như Thu: “Quá khen rồi, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của con gái thôi.”



Phóng viên: “Vì sao bây giờ lại lựa chọn công khai?”
“Dưới mức 2 triệu cổ.”



Trầm ngâm trong chốc lát, Đàm Hi đột nhiên xoay sang phía Lâm Tâm: “Anh nói xem tiếp theo nên làm gì?”



“Trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được các tổ chức tài chính khác, hay là...” Lâm Tâm khựng lại, nhưng sau đó vẫn cắn răng tiếp tục: “Kéo CK vào.”



“Cứ làm như thế đi, liên lạc với Dương Thuyền, kêu chị ấy lập tức liên lạc với bên Zurich.”



Lâm Tầm phấn chấn: “Vâng.” Xem ra lần này sắp chơi lớn rồi đây.



Nhưng, rủi ro cao đi đôi với thu nhập cao, là một cơ hội hiếm có.



15 phút sau, Dương Thuyền gọi điện thoại đến, Lâm Tầm bắt máy.



“... Vâng, em sẽ chuyển lời. Đàm Tổng, tiền vốn đã sẵn sàng.”



Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc: “Bắt đầu giai đoạn mua vào thứ hai.”



Nửa tiếng cuối cùng trước khi đóng cửa.



“A! Lên rồi! Lên rồi! Lên rồi!”



“Bắt đầu giao dịch thử, tiến hành rũ bỏ và ép giá cùng một lúc.”



“Hả? Đàm Tổng, vào lúc này sao?”



Đàm Hi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.



Nữ nhân viên kia rụt cổ lại: “Vâng.”



Nhanh chóng, xu thế tăng đang dần ổn định lập tức lại có dấu hiệu sắp đi xuống, thị trường đóng cửa.



Mọi người thở phào, ngồi rũ rượi trên ghế.



Đàm Hi nhìn chằm chằm vào chỉ số, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.



Lầm Tầm nhìn cô, nắm bắt thời gian vừa khớp, nhiều khách lẻ có thể sẽ phải ăn ngủ không yên, bồn chồn lo lắng rồi đây.



“Hôm nay mọi người vất vả rồi, bày rưỡi ngày mai đến xem chỉ số đúng giờ, tối nay đối soát số liệu, có vấn để lập tức báo lên, đợi qua một thời gian sẽ phát tiền lương tăng ca cho mọi người.”