Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1118 : Mất mặt
Ngày đăng: 21:57 28/04/20
Mắt cô ta lóe sáng, “Bây giờ đang nói đến chuyện con trai cô đụng con trai tôi bị thương, đừng đánh trống
lảng đổi chủ đề.”
“Tôi chỉ hỏi, lúc nãy ai ngồi trên ghế lái?!” Đám Hi không hề bị ảnh hưởng, hỏi thẳng vào chỗ mấu chốt.
“Cô...”
“Có phải là ba đứa bé không?”
Cô ta thấy khiếp sợ khí thế của cổ, phải lùi lại nửa bước: “Nhưng con trai cô cũng không nên đâm thẳng tới...”
“Tôi chỉ hỏi chị, phải hay không phải?” Đàm Hi nói từng chữ một.
“Phải. Nhưng, chuyện nào ra chuyện đấy, cô đừng hòng1rũ bỏ trách nhiệm.”
“Vậy tôi hỏi thêm, rõ ràng có dây an toàn, vì sao không thắt vào cho cậu bé ấy?” Ánh mắt Đàm Hi sắc bén, mỗi câu nói đều thể hiện rõ ràng năng lực tư duy logic mạnh mẽ, ép sát từ bước một.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi bắt đầu cuộc thi, giáo viên đã nhắc nhở không dưới 5 lần, chị có nghe thấy không?”
Ha!
Cô ta cười lạnh: “Cô có ý gì đây? Con trai cô làm con trai tôi chảy máu đầy mồm, mẹ nó vậy mà còn cãi lý8ở đây à?”
Ánh mắt Đàm Hi tối xuống: “Mọi người đều là người văn minh, lại có nhiều trẻ con ở đây như thế, hy vọng chị có thể chú ý cách dùng từ.”
“Sao nào, muốn nghe lời hay tiếng đẹp à? Sao cô không nằm mơ giữa ban ngày đi?”
“Lời hay tiếng đẹp? Xin lỗi nhé, tôi cho rằng đó là tố chất làm người cơ bản.”
“Cô!”
So với dáng vẻ tức giận, không biết lựa lời mà nói của cô ta, Đàm Hi vẫn luôn rất bình tĩnh, cũng rất lý trí.
Nhất thời, cao thấp thể hiện rõ2rệt.
“Xin lỗi là điều đương nhiên, chúng tôi chấp nhận việc đó.” Đàm Hi nhìn cô ta đấy thản nhiên, “Nhưng hai người cũng nên giải thích vì sao lại làm trái quy tắc trò chơi, vì sao cố ý dritf xe chắn trước mặt con trai tôi? Mọi người ở đây đều nhìn thấy Hôm nay nhờ mọi người đứng ra phân xử, rốt cuộc là ai đúng ai sai.”
Lời vừa dứt, quần chúng bắt đầu xôn xao.
“Trò chơi thôi mà, thắng thua quan trọng thế sao? Đã vậy lại còn gian lận, không xem trọng quy tắc.”
“Lúc4nãy rõ ràng là người ba kia cố ý chặn đường, còn không thắt dây an toàn cho đứa bé, xảy ra chuyện còn đi trách móc người khác, đúng là không có phẩm chất.”
“Chắc không phải giở trò ăn vạ đấy chứ?”
“Vậy thì chưa chắc, thời buổi bây giờ, chuyện kỳ lạ gì cũng có cả.”
“Đứa bé kia có vẻ ngã không nhẹ đầu, sao bác sĩ của trường vẫn còn chưa đến nữa?”
Tình thế xoay chuyển, ánh mắt của Đàm Hi vẫn như cũ, còn cô ta chẳng có tố chất tâm lý tốt như thế, thấy bản thân không chiếm được thế có lợi, dứt khoát chạy về, ôm con trai quát lớn.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành chọn một con đường khác.
Tuy rằng vợ mình vẫn còn nhớ nhung người anh họ không có quan hệ máu mủ kia, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc hắn muốn cùng Lục Chinh hợp tác kiếm tiền!
Hiện tại trong tay hắn có một miếng đất, đang thiếu một doanh nghiệp hợp tác khai thác, Lục Thị có nguồn vốn hùng hậu là sự lựa chọn tốt nhất.
Vốn hắn định đưa con trai mình vào Cẩm Hoa, nhưng lại khó nói rõ với người trong nhà và Bàng Thiệu Đình, nên chỉ có thể bỏ khó chọn dễ, để cho tên nhóc thối nhà Trương Hoa được lợi.
“... Anh Khải, xin lỗi, em làm hỏng chuyện rồi.”
Trương Khải khựng lại: “Cậu nói gì?”
Trương Hoa kể lại đầu đuôi sự việc.
“Đồ ngu! Cậu có biết cậu đang làm gì không hả? Tôi đã tốn rất nhiều tiền mới đưa con trai cậu vào đó được, kết quả là cậu lại đi đắc tội người không nên đắc tội, rồi còn bị đuổi ra khỏi cửa?”
“Em có biết anh ta là Lục Chinh đầu....” Lúc trước hắn cũng có nói rõ tình hình ra đầu.
Trương Khải nghiến răng, thật ra hắn cũng có tư lợi riêng.
Sợ Trương Hoa cấu kéo được Lục Chinh, rồi quay sang làm khó hắn, nên dứt khoát giấu luôn hắn ta. “Cậu... cậu đúng là thành công không có, thất bại có thừa!”
Trương Hoa không dám cãi lại, chỉ có thể cố gắng chịu đựng bị mắng té tát.
“Tôi không cần biết, xin lỗi cũng được, quỳ gối cũng được, bắt buộc phải chắp vá mối quan hệ này lại cho tôi.” Hắn vẫn còn đợi câu kéo được Lục Chinh, hợp tác kiếm một món tiền lớn.
“Anh Khải, việc này... e rằng có hơi khó.”
“Đó là vấn đề cậu phải suy nghĩ, tôi chỉ xem kết quả.” Nói xong liền cúp máy.
Trương Hoa cầm điện thoại, cả người run rẩy.
Xem ra lần này hắn ta đắc tội nghiêm trọng với Trương Khải rồi.
“Ông xã? Sao anh lại ở đây? Con trai đang gọi anh...”
Bóp!
Một cái bạt tại rơi xuống trên mặt cô ta.
Thẩm Thục Phân ngớ người, nhìn hắn ta với vẻ không thể tin được, cánh môi run rẩy: “Anh... đánh em?”
Trong mắt ngoại trừ tủi thân thì chỉ có thắc mắc khó hiểu.
“Đồ đàn bà chanh chua nhà cổ, ông đây suýt chút nữa đã bị cô hại chết rồi!”
Thẩm Thục Phân ngơ ngác: “Sao... sao thế?”
“Cô có biết người cổ vừa mới đắc tội lúc nãy là ai không? Nhà họ Lục, Lục Thị, nhà giàu trong nhà giàu, một ngón tay của người ta thôi cũng đã có thể nghiền chết chúng ta, sự tồn tại mà ngay cả nhà họ Trương cũng không dám đắc tội. Mẹ nó vậy mà cô lại dám ra tay đánh con trai nhà người ta ở chốn đông người?!”