Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 113 : Hút thuốc như vậy

Ngày đăng: 21:32 28/04/20


Vẫn là giọng điệu mềm mại nũng nịu ấy, thêm chút ít âm mũi, tạo nên sự thân mật khác thường trong đêm tối vắng lặng.



Giống viên kẹo, sền sệt nhưng ngọt lịm.



“Sao thế?” Anh bất giác nhẹ giọng xuống.



Đáy mắt nhấp nhô, giống như một viên đá ném vào trong một mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng nhỏ.



Chưa ai từng nhìn thấy qua một Nhị gia như thế.



“Lục Chinh…”



“Ừ.”



“Lục Chinh… Lục Chinh… Lục Chinh…” Giống như một đứa bé vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, một tiếng nối tiếp một tiếng, những tiếng sau lại tủi thân hơn tiếng trước.



Một người nhạy cảm như anh lập tức phát hiện ra có điểm bất thường.



“Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp của phái mạnh, mang theo hàm ý an ủi.



Vỗn dĩ Đàm Hi chẳng thấy gì, nhưng vừa nghe anh nói, đầu mũi bỗng thấy cay cay, vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ.



Giống như một đứa bé té ngã, vốn không đau đâu, chỉ cần phủi tay phủi chân là có thể vui vẻ đứng dậy, nhưng nếu lúc này có người lớn xuất hiện, rồi xuýt xoa thương yêu các kiểu, đảm bảo đứa bé đó sẽ khóc rống lên ngay.



Bây giờ Đàm Hi cũng đang rơi vào trạng thái đó.



Nhất là một tiếng “ngoan” của anh đã chọt trúng vào nơi mềm yếu nhất trong con tim của cô, sự tủi thân ùa đến bất ngờ, nước mắt cũng rơi ngoài dự liệu.



“Đều tại anh…”



Lục Chinh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên có phải là người nhà họ Tần đã biết được điều gì rồi không, nhưng suy nghĩ lại, tối nay hai người họ mới bắt đầu ở bên nhau, tai mắt nhà họ Tần cũng không thể nhanh nhẹn như thế được.



“Rốt cuộc bị sao làm sao vậy?”



Cô nàng nào đó khịt mũi, lẩm bẩm, “Vốn chẳng sao hết, nhưng anh vừa nói là hại em thành ra thế này! Đồ xấu xa!”



“Thế rốt cuộc là sao nào?”



“Đã biết còn hỏi!”



Đầu bên kia nghe thế, khẽ cười một tiếng.



Ánh mắt Đàm Hi mềm đi, cảm giác lỗ tai như sắp mang thai, người đàn ông này không đi làm phiên dịch thật đáng tiếc, phí hoài một giọng nói trời cho.



“Em đang ở đâu?” Lục Chinh lên tiếng, nhẹ đến bất ngờ.



“Bên ngoài.” Khịt mũi, gió sớm khuya cũng khá là lạnh.



“Không về Tần gia?” Giọng nói trầm xuống.



“Về rồi.”



“Sau đó?”



“Lại ra rồi.”



“Nguyên nhân?” Lục Chinh vội chuyển hướng vô lăng, xoay đầu xe lại.



Chó con, không chịu ngồi yên một chút nào!



“Họ ức hiếp em… Lục Chinh… Lục Chinh… tất cả bọn họ đều ức hiếp em…” Giống như một đứa bé bị giành kẹo, đánh không lại, bèn đi mách với người lớn.



“Họ ức hiếp em thế nào?” Giọng nói ngầm chứa sự nguy hiểm.



Đàm Hi bắt đầu kể lể, “… Anh nói xem, có phải đám người đó rất quá đáng rồi không?!”



“Ừ.”



“Này? Không phải anh là thân thích của nhà họ Tần sao?” Lại đi hùa theo cô?



“Không thân bằng em.”



Đàm Hi hơi sửng sốt, đôi môi chợt cong lên, “Lục Chinh, anh ngày càng tiến bộ rồi đấy, nhưng em thích nghe câu này.”



Nếu nói đến thái độ của Lục Chinh đối với nhà họ Tần, nếu không có Lục Thảo ở giữa đứng ra làm hòa, e rằng đã xảy ra xung đột từ lâu rồi.



“Em cãi nhau với họ rồi?”



“Em là loại người không nói lý như thế sao? Đó gọi là tranh luận! Tranh luận!”



“Không động tay chân chứ?”



Đầu dây bên kia bỗng im lặng.



“Đàm Hi?” Anh nóng ruột nhưng không thể không kiềm chế lại, chỉ có điều chân đạp ga liên tục, chiếc xe như mũi tên lao vào bóng đêm mờ mịt.



“Tần biến thái muốn tát em.”



Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, sự lạnh giá trong mắt hiện lên rồi biến mất nhanh chóng.



“Có bị thương không?”



“Dĩ nhiên là không! Em né được, sau đó tát hắn một cái, đánh tên Tần cặn bã ngơ ngác luôn, hắn đứng nguyên tại chỗ giống y như một con ngỗng ngu ngốc. Sợ hắn phản ứng lại sẽ tìm em báo thù nên em co giò chạy trước, trước khi đi còn buông lời xỉ vả, yêu cầu phải cho em một lời giải thích về chuyện này, nếu không thì đường ai nấy đi!”


“Anh cũng hút đấy thôi…”



“Em nói gì?”



“… Không có gì.”



“Đàm Hi, từ nay về sau, em biết điều một chút cho tôi, đừng để tôi bắt được, nếu không…”



“Nếu không thì sao?”



Cười lạnh, “Đến lúc đó, em sẽ biết thôi.”



Cô bỗng nhiên thấy rùng mình.



“Lục Chinh, em là người phụ nữ của anh, không phải là con gái anh!” Ý ở đây tức là, ai bảo anh quản lý nhiều như thế hả!



“Đều như nhau.”



Đàm Hi sửng sốt, “Anh nói gì?”



“Anh nói, chỉ cần là em, đều như nhau!”



“Biến thái!”



“Không phải em thích gọi anh là cậu à?”



“…”



Lục Chinh rời khỏi người cô, ngồi bên mép giường, kéo chăn lên, đắp cho cô.



Đàm Hi ló đầu ra ngoài, đôi mắt long lanh đầy nước, rụt rè nhìn anh.



Vào khoảnh khắc lúc nãy, cô thật sự cho rằng bản thân mình sẽ tắt thở mà chết, nỗi khiếp sợ không thể hô hấp được như đưa cô về cái cảnh sắp chết, đứng ở mép vực của kiếp trước, cứ như giây tiếp theo, cô sẽ thịt nát xương tan.



Dường như cảm nhận được sự lo lắng trong mắt cô, anh cau mày, giơ tay ra vuốt ve gò má của cô.



“Sợ rồi à?”



Đàm Hi mím môi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.



“Xin lỗi…” Sự ảo não xẹt qua đáy mắt, có hơ đau lòng.



“…”



“Khuya rồi, ngủ đi!”



“Anh đi đâu?”



“Phòng ngủ của khách.”



“Tại sao không ở đây?”



“Đồ chó con, em chắc chắn muốn anh ở đây à?” Nhả từng chữ từng chữ, quai hàm căng chặt, tơ máu từ từ hiện lên trong mắt.



Đàm Hi rụt cổ lại, kéo chăn lên.



Cô vẫn còn ám ảnh đấy…



“Vậy anh đợi em ngủ rồi hãy đi.”



“Tự ngủ đi! Thói quen kỳ cục gì thế!” Anh lạnh lùng bác bỏ, thực chất là muốn vội đi dội nước lạnh.



“Lục Chinh…” Ánh mắt tội nghiệp, giơ tay ra kéo ống tay áo của anh.



Anh lạnh mặt, không động đậy.



“Cậu ơi…”



Vẫn không có phản ứng gì.



Đàm Hi thu tay về, xoay người lại, đối lưng với anh, “Đi đi đi… Anh đi đi!”



Nhìn kiểu nào cũng trông giống một đứa trẻ đang giận dỗi.



Nhìn bóng dáng quật cường của cô, Lục Chinh thở dài, tắt hết những ngọn đèn dư thưa, chỉ chừa lại một cái trên đầu giường, xoay người ra khỏi phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.



Đi thật rồi sao?



Đàm Hi tức giận, hai chiếc gối nối đuôi nhau đập vào tường, trượt dài xuống nền nhà.



“Lục Chinh! Anh là tên khốn!”



Hôn cô cho đã đời rồi giờ lại vỗ mông, lau miệng, trực tiếp bỏ đi?



Còn cắn rách miệng của cô… ưm…



Lỗ nặng rồi!



Năm phút sau, cô bĩu môi, đi chân trần xuống giường, nhặt hai chiếc gối lên.



Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nàng nào đó quyết định đi gặp Chu Công trước đã, mọi thứ đợi tỉnh rồi hãy nói.



Lão già, ngay mai sẽ xử lý anh sau!