Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1131 : Núi băng hóa thành ngoài lạnh trong nóng, tiểu tiên nữ nhiễm dao

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Nhìn bó hoa trong tay, Nhiễm Dao còn chưa hồi thẩn thì Sở Kiều đã rời đi rồi.



Sao cô lại cầm thế này?



Rõ ràng là không định nhận cơ mà...



Phải rồi, là tên thanh niên đẹp1trai kia ép cô phải nhận.



Nơi xa, cô dâu chú rể đang mời rượu bề trên theo tập tục của Hoa Hạ, Sở Kiều bưng khay đứng sau chú rể, u phục thẳng thớm, mặt mũi8sáng láng.



Phù dâu người Ả Rập cũng không nhịn được mà lén nhìn anh ta mấy lần.



Búng tay một cái, Đàm Hi cười khẽ, “Hoàn hồn đi.”



Nhiễm Dao lập tức bừng tỉnh, cảm thấy cầm bó2hoa không được mà ném cũng chẳng xong, ánh mắt vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ.



“Hi Hi, bó hoa này...”



“Người ta tặng cậu, tớ cũng không có cách nào.”



Nhiễm Dao mím môi, còn chưa nói4gì thì đã bị cô bạn từ chối rồi.



Nghi lễ kết thúc, Sở Hoài Binh tuyên bố khai tiệc.



Tiếng nhạc vang lên, người phục vụ đi tới đi lui, ăn uống linh đình.



Đàm Hi chỉ ăn mấy miếng bánh tượng trưng rồi chuẩn bị rời đi.



Nhiễm Dao lại uống hơi nhiều, không khỏi xoa bụng, “Tớ đi toilet cái đã.”



“Chờ cậu ngoài bãi đỗ xe nhé?”



“Được.”



Đàm Hi rời đi, gọi điện cho tài xế, “Đúng... tôi ra ngoài rồi, anh cứ lái thẳng xe tới cửa đi.”



Rất nhanh, chiếc xe Bently dừng ở bên cạnh cô.



Đàm Hi kéo cửa xe ngồi lên, cúi đầu nhắn Wechat cho Nhiễm Dao, đột nhiên lại nghe thấy tiếng “cạch”, cửa xe bị chốt lại.



“Anh...”



“Chơi vui vẻ chứ? Bà xã đại nhân.”



Đàm Hi nhướng mày. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc vừa đen vừa sâu, ẩn giấu sự sắc bén.



Lục Chinh ngồi trên ghế lái, chậm rãi xoay người lại, chủ động lộ mặt với Đàm Hi, “Mới mấy ngày mà đã không quen nhau rồi à? Đồ không có lương tâm này.”



Đàm Hi kêu lên một tiếng sau đó nhào lên, ôm lấy đầu người đàn ông, nhắm ngay vào mũi mà hôn một cái, “Sao anh lại tới đây?”



“Không chào đón à?”



Đàm Hi chỉ cười không nói.



Lục Chinh lập tức ngả ghế ngồi ra, theo khe hở ở giữa nhảy ra phía sau, giây tiếp theo, Đàm Hi đã bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.



Một bàn tay người đàn ông giữ chặt cô, một tay khác nâng cằm cố lên, “Không vui vẻ chào đón à? Hử?”



“Hoan nghênh chứ.”



“Đồ lừa đảo!” Nhị Gia nghiến răng.



“Có cần em vừa múa vừa hát làm nghi thức chào đón không?” “Hát thì miễn đi, nếu là múa thoát y thì miễn cưỡng có thể chấp nhận.”



Đàm Hi chọc vào ngực anh, “Nằm mơ! Nói đi, tới đây làm gì?”
Nhiễm Dao mặc kệ, chân giẫm giày cao gót bước đi phăng phăng.



“Cô ném hoa tôi tặng, tôi còn chưa tức giận mà cô đã khó chịu rồi, đây là đạo lý gì thế hả?”



“... Không cần đạo lý!” Cứ tức giận đấy, sao nào?



“Này, tôi là Sở Kiêu, Sở trong Sở Bá Vương, Kiều trong Kiêu Kỵ Doanh. Cô thì sao, tôi nên xưng hô với cô thế nào đây?”



“Tôi còn tưởng anh là “kiêu ngạo lắm miệng cơ đấy?”



Người thanh niên nhướng mày, giẫm ván trượt duy trì tốc độ ngang bằng với Nhiễm Dạo, “Cái này có được tính là khen không?”



“Anh thấy thế thì cứ là thế đi.”



“Xì, chẳng có thành ý gì hết.”



Nhiễm Dao bĩu môi.



“Cô không cho tôi biết tên cũng được, dù sao sau này tôi sẽ gọi cô là... tiểu tiên nữ.”



“...” Nổi da gà.



“Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ! Ha ha ha... tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ...”



“Anh cấm miệng ngay!” Nhiễm Dao dừng bước, quay ngoắt lại. Chân Sở Kiều phanh lại, cũng quay đầu theo, cười cực kỳ lưu manh, “Cô đi giày cao gót mà đi nhanh thế, không đau chân à?”



“Hay là cố nói cho tôi biết tên của cô đi.”



“Đừng đi theo tôi.” Nhiễm Dao nhíu mày, giáo dưỡng của cô không cho phép cố nói ra mấy lời bất nhã.



“Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, ngay cả khi tức giận mà vẫn cứ đẹp.”



“..” Người này có lẽ bị bệnh rồi chăng?



“Này, cô nói cho tôi biết tên đi, đổi lại, tôi cho cô mượn ván trượt chơi được không?”



“Không, thèm!”



“Nhưng mà nhìn cô rõ ràng là rất muốn chơi mà.”



“Tôi muốn chơi lúc nào chứ?” Nhiễm Dao dừng lại.



Sở Kiều cũng dùng theo, đẩy ván trượt ra, chân đặt xuống đất, tức khắc thấp đi một chút nhưng vẫn cứ cao hơn Nhiễm Dao hẳn một cái đầu.



“Ánh mắt của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô đều nói cho tôi biết... cô muốn chơi.”



Nhiễm Dao cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.



Được rồi, đúng là cô muốn chơi thật.



“Nói đi.” Sở Kiều nhếch môi cười, lộ ra tám cái răng trắng sáng, “Họ gì, tên gì.”



Nhiễm Dạo nghĩ một chút, “Camelia.”



“Hả? Hoa sơn trà ư?”



“Phải, tên tiếng Anh của tôi.”



“Được lắm!” Sở Kiều lập tức phản ứng lại, nụ cười xấu xa bò lên khóe môi, “Tiểu tiên nữ chơi xấu.”



“Ai chơi xấu? Anh hỏi tên tôi nhưng cũng đâu có nói là tên tiếng Trung hay tên tiếng Anh, giờ tôi đã nói cho anh biết rồi, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình không hả?”



“Ha... Cô nhóc này quả thực rất xảo trá.”