Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1147 : Ai là hung thủ (3)

Ngày đăng: 21:58 28/04/20


Ngày thứ mười sau khi sự tình xảy ra, Trương Chính Bình tự thân ra ngựa, dẫn theo cảnh sát hình sự, pháp y, thậm chí cả chó nghiệp vụ cùng nhau tiến về hiện trường, tiến hành lục soát trên quy mô lớn lần thứ ba.



“Tiểu Lâm dẫn đội A, kiểm tra phòng1khách, phòng bếp, ban công; Tiểu Hà dẫn đội B phụ trách hai phòng ngủ phụ và phòng ngủ cho khách; người của đội C cùng tôi tới phòng ngủ chính, hai pháp y cùng đi. Làm việc!”



Sau tiếng ra lệnh, ai vào việc nấy.



Bốn mươi phút sau.



“Đội trưởng Trương, có phát hiện.” Giọng8Lâm Phấn Cường vang lên từ một phòng ngủ phụ.



Trương Chính Bình tự mình đi sang, “Có chuyện gì?”



“Ngài xem cái này đi...”



“Bệnh án?”



Tên người bệnh ở trên đó là... Trương Như Thu!



Trong phòng thẩm vấn sáng mờ mờ, một người đàn bà ngồi ở trên ghế, rũ đầu, tóc dài rối tung rũ2xuống hai bên, vừa lúc che đi gương mặt nên không nhìn rõ được bà ta đang có cảm xúc thế nào.



Đột nhiên, đèn chân không trên đỉnh đầu lóe sáng rồi tối, ngay sau đó, ánh sáng vụt tắt.



Tiếng mở cửa truyền vào, Trương Như Thu thuận thế ngước mắt nhìn.



Trương Chính Bình4dẫn theo Lâm Phấn Cường đi vào, mỗi ngày đều tiến hành thẩm vấn một lần, rất nhiều lúc sẽ hỏi một vấn đề tới năm lần bảy lượt.



Hết thảy như thường, từng bước tiến hành.



“... Suy xét tới tính đặc thù của người làm chứng, bên trên đặc biệt phê duyệt để bà và con gái bà gặp nhau. Đương nhiên, toàn bộ quá trình sẽ được cảnh sát giám thị.” Nói liền nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Vào giờ này, chắc cô Đàm đã đang trên đường tới đây rồi.”



Hai mắt Trương Như Thu sáng lên, “Cảm ơn cảnh sát Trương! Cảm ơn anh!”



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



“Cảnh sát Trương, con gái tôi, nó...”



“Tạm thời đừng nóng nảy.”



Lại đợi thêm nửa tiếng, vẫn không thấy người tới.


Trương Chính Bình nhét thẻ cảnh sát vào lại trong túi, “Giờ chúng tôi cần phải hỏi anh mấy vấn đề, hy vọng anh có thể phối hợp.”



Y tá giúp Uông Hải Thành rút ống dưỡng khí trên mũi ra, lại nâng cao giường bệnh lên.



“Tôi sẽ cố gắng.”



Trương Chính Bình hơi gật đầu với Lâm Phấn Cường ở phía sau. Lâm Phấn Cường liền lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép



“Cùng ngày xảy ra sự việc, anh và Trương Như Thu...”



Quá trình hỏi chuyện kéo dài suốt bốn mươi phút.



“... Cảnh sát Trương, người đàn bà đó muốn giết tôi! Các anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!”



“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền dẫn người của mình rời đi.



Cuối tháng Tám, lần đầu tiên cảnh sát công khai tình hình cụ thể và tỉ mỉ về vụ án, chứng thực Trương Như Thu bị nghi ngờ có liên quan tới tội cố ý gây thương tích.



Còn cụ thể thế nào, hình phạt cho tội danh này như thế nào thì hoàn toàn không nhắc tới.



“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh, Tiểu Bạch... Ừ, cúp máy đây.” Đàm Hi thả điện thoại xuống, thuận tay xóa luôn cả nhật ký cuộc gọi.



Đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.



Phong cảnh nhìn từ tầng 27 này tất nhiên là đẹp không sao tả xiết.



“Phân liệt nhân cách ư?” Đàm Hi nhẹ giọng lẩm bẩm, chợt nở một nụ cười. Cô tiến lên trước nửa bước, càng tới gần cửa kính hơn, trong nháy mắt liền có cảm giác như đang đạp cả thế giới ở dưới chân.



Quả nhiên...



Chỉ trên núi cao hiểm trở mới có thể thấy phong cảnh vô hạn.



Nhưng, càng đứng trên cao, càng có thể nhìn xa, đồng thời lúc nào cũng phải đề phòng ngã càng đau. Ngày 27 tháng Tám, báo cáo giám định tinh thần của Trương Như Thu được đưa ra.



Nộp lên tòa án dưới hình thức niêm phong, chứng thực người này có biểu hiện của tinh thần phân liệt cấp trung và phân liệt nhân cách nặng.



Trung tuần tháng Chín, phiên tòa sơ thẩm của vụ án được mở ra, xét thấy Uông Hải Thành đã tỉnh lại, mà bị cáo lại có hành động cố ý gây thương tích trong tình trạng tinh thần không được tỉnh táo, căn cứ theo luật 18 trong “luật pháp Hoa Hạ”, bệnh nhân tâm thần chưa hoàn toàn đánh mất năng lực nhận biết hoặc năng lực khống chế hành vi của mình thì chắc chắn phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng mà có thể căn cứ theo tình tiết để giảm nhẹ hình thức xử phạt. Đồng thời phải tiến hành cách ly bệnh nhân tâm thần, không thể để người đó tham dự các hoạt động xã hội bình thường hay gặp gỡ người khác, để phòng ngừa bệnh nhân tiếp tục gây tổn thương với những người khác. Nếu trong quá trình gây án đã hoàn toàn mất đi ý thức, không có năng lực khống chế hành vi của mình thì miễn trách nhiệm hình sự nhưng vẫn phải cách ly để chữa trị.



Phán xử cuối cùng đưa Trương Như Thu vào tình huống thứ hai.