Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1172 : Cô bé ngoan, em là của tôi!
Ngày đăng: 21:59 28/04/20
Khi bức màn được vén mở, mọi thứ được phơi bày dưới ánh mặt trời, mọi sự đau khổ và xấu xí đều trở nên rõ nét.
Khi đó, cả hai người vẫn còn ở bên nhau.
Hắn chửi cô là món đồ chơi, cô chửi hắn là đồ nhà giàu ăn chơi. Cả hai không ai vừa mắt ai, nhưng vào ban đêm khi dây dưa với nhau, ít ra cơ thể lại vô cùng hợp cạ. Về sau, số lần qua đêm của Hàn Sóc càng1ngày càng nhiều. Vật dụng cá nhân, quần áo của hắn cũng dần dần chiếm hết một nửa không gian.
Giống như một cặp đôi hết sức bình thường.
Cùng nhau nắm tay, dạo bước trên phố. Đêm đến đeo kính râm, mang khẩu trang đi xem phim. Hắn gắp thú, cô ôm một đống trong lòng. Nhìn từ ngoài dường như rất bình lặng, nhưng lại không che lấp được cơn sóng ngầm dâng trào mạnh mẽ trong lòng.
Hàn Sóc là người tình ngầm của hắn, Chu8Dịch lợi dụng mối quan hệ kiểm về không ít tài nguyên cho cô, vốn dĩ chỉ là một mối quan hệ bắt nguồn từ giao dịch, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kết cục thê thảm đã định.
Lúc đó, Hàn Sóc nhận lời mời làm khách mời thần bí trong buổi concert của Lê Đình Vân, dự định sẽ đưa ra sân khấu vào phút chót.
Lệ Đình Vân, ca sĩ nổi tiếng của Tinh Huy, chỉ đứng sau An Diệu, debut được tám năm,2nổi tiếng tám năm, trước giờ vẫn luôn là ngôi sao nam được công ty lăng xê.
Phong cách hài hước, IQ và EQ cực cao, là kiểu người rõ ràng có thể dựa vào dung mạo kiếm cơm nhưng vẫn cứ nhất quyết dựa vào tài năng của mình.
Có rất nhiều bạn trong giới, tất nhiên cũng bao gồm cả Hàn Sóc. Do hai người chung một công ty, nên xưng nhau là sư huynh sư muội, thường hẹn hò riêng với nhau, bị đám chó4sắn chụp lại hai lần, scandal được truyền ra từ đó. Nhưng hai bên đều không lên tiếng, cộng thêm Hàn Sóc từng bị đồn là đồng tính, vì thế không dấy lên sóng gió gì lớn.
Sự bất mãn của Chu Dịch, cũng bắt đầu từ đó. Tích tụ đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ nổ tung. Đêm đó, hắn uống say khướt, vừa mở cửa ra là lôi Hàn Sóc lên giường, sức lực mạnh đến kinh người.
“Anh lên cơn điên gì đấy?” Hàn Sóc cương quyết không chịu làm theo, cứng mềm không ăn.
“Suỵt! Đừng lên tiếng.”
“Bởi vì, tôi sẽ không kiềm chế được việc đánh em. Em, nhất định phải... ngoan ngoãn.” Da đầu Hàn Sóc tê dại, đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của hắn, cả người run lên. “Sao thể, làm em sợ ư?” Ngón tay của hắn lướt qua gò má của cô, ánh mắt lại trở nên dịu dàng. “Buông tôi ra trước đã.”
“Không buông!”
“Chu Dịch, anh là đồ thần kinh!” Hàn Sóc tay đấm chân đá. Bóp! Một cát tát mạnh giáng xuống, không chỉ Hàn Sóc sửng sờ, mà ngay cả Chu Dịch cũng ngơ ngác.
Nhưng nhanh chóng, hắn lại mỉm cười: “Đã nói là kêu em ngoan ngoãn một chút rồi, vì sao lại không nghe lời chứ?”
Hàn Sóc như con quay, làm việc bất kể ngày đêm. Chu Dịch thì lại trở lại những ngày tháng ăn chơi sa đọa.
Mãi đến nửa tháng sau, trong concert của Lệ Đình Vân.
Với tư cách là khách mời thần bí, Hàn Sóc xuất hiện vào 15 phút cuối cùng, song ca với tiểu thiên vương Lệ Đình Vân.
Trước đây đã cho Chu Dịch một tấm vé.
“Anh ta sẽ đến chứ?” Triệu Thu đứng bên cạnh, nhìn chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cô, tùy tiện hỏi bừa một cấu.
“... Không.”
Chu Dịch không có chuyện cúi đầu, Hàn Sóc nở nụ cười mỉa mai. “Cãi nhau rồi à?” Ánh mắt Hàn Sóc lóe lên.
Triệu Thu kêu nhân viên trang điểm đi ra rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.
“Nói đi, chuyện là thế nào.”
“Em muốn chia tay với anh ta.” “... Anh ta đồng ý rồi?” Hàn Sóc lắc đầu. Triệu Thu thở dài, vừa chỉnh lại trang sức cho cô, vừa cảm thán: “Nếu có thể, tôi hy vọng hai người có thể cắt đứt dứt khoát với nhau. Trên đời này không có bức tường nào không hở gió. Cô càng nổi tiếng thì bọn chó săn càng bám chặt theo đuổi, sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ tẩy. Tôi không biết năm xưa vì sao cô lại đồng ý với anh ta... Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô gái ngốc à, cô là người sắp làm Thiên hậu, chỉ cần một chút vết nhơ nhỏ cũng đã đủ để người ta nắm chặt không buông, huống hồ gì...“.
“Chị Thu, nếu muốn thoát khỏi anh ta thì phải trả giá bằng tất cả những gì em có bây giờ, chị thấy có đáng không?”
Triệu Thu kinh ngạc: “Là sao?”
Hàn Sóc mỉm cười với người trong gương: “Không có gì...” Nhưng trong lòng đã có đáp án rồi. Phần giao lưu tương tác giữa buổi, Lê Đình Vân vào cánh gà nghỉ ngơi, khi uống nước lại bất cẩn đổ nước lên quần áo biểu diễn: “Tiêu rồi!”
Hàn Sóc nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào phòng bên cạnh: “Sư huynh?” “Trang phục biểu diễn của anh...”
“Ặc!”
Áo sơ mi trắng, vùng ngực bị thấm ướt bởi chất lỏng màu đỏ. Hàn Sóc cầm lên, một mùi hương ngọt ngào ùa đến: “Thứ gì vậy?” “Nước lựu.” “... Ồ.”