Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1175 : Tâm tư của chu dịch, sở kiều tỏ tình
Ngày đăng: 21:59 28/04/20
Chu Dịch hỏi lại một lần nữa David nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Người Hoa Hạ các người đều thích hỏi tuổi tác người khác như thế sao?”
Ở nước của ông1ta, đây là một hành vi cực kỳ không lịch sự. Nhìn lướt qua mái tóc bạc kia, Chu Dịch tỏ vẻ ghét bỏ, cười lạnh, thốt ra một chữ: “Già.”
David:“...”
“Tránh xa người8phụ nữ của tôi ra một chút.” “Người phụ nữ của cậu?”
“Hàn Sóc.”
“Hả...”
“Còn nữa, cô ấy không thích đồ cải trắng già nhăn răng.” Câu nói này, là một câu châm chích chính2tông.
Vẻ mặt David ngơ ngác: “What?!” Đồ cải trắng... da nhăn răng?
Là cái quái gì? Chu Dịch chẳng thèm để ý đến, tự biên tự diễn tiếp: “Cô ấy thích kiểu sói lớn4khỏe mạnh như tôi, understand?”
David muốn nói không, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc bén của đối phương, ông ta chỉ đành gật đầu theo bản năng.
Cười lạnh một tiếng, Chu Dịch sải bước rời đi
Chỉ dựa vào cái thứ này mà cũng muốn giành phụ nữ với hắn ư? Cái quái gì đây? Nhưng bản hợp đồng kia....
Chu Dịch siết chặt nắm tay, chết tiệt!
Dạ Huy Nguyệt, cái lão già không biết xấu hổ!
Vào lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ nghĩ cách lôi kéo Hàn Sóc, thì lại được tin Hàn Sóc sắp đi rồi.
“Morocco?”
Amy thấy lạnh gáy, “Tôi cũng nghe người khác nói thôi.”
Chu Dịch nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Amy không dám giấu giếm: “Chole không ký hợp đồng với bên studio Hollywood, kiểu hợp đồng này khác với loại bình thường, cô ấy không bán mình cho công ty quản lý mà chỉ ký theo tác phẩm. Morocco đầy những dòng phim nghệ thuật, chắc là có kịch bản hay nên cô ấy mới qua đó.” Vả lại đa số phim nghệ thuật đều nhắm đến việc nhận thưởng, đủ để thấy dã tâm của Chole không hề nhỏ. Chu Dịch cười lạnh, cô ấy trốn cũng khá nhanh đấy chứ! “Tôi muốn bắt người thì cô lại nói cho tôi biết con vịt đã nấu chín sắp bay ư?” Da đầu Amy tê dại: “Doanh thu của Hoa Sơn Trà sờ sờ ra đó, Tinh Huy quý trọng người tài, nên không thể buông tay đâu. Còn chúng ta... không mạnh về phương diện quyền tự chủ cho nghệ sĩ...” Tất nhiên người ta sẽ không đồng ý rồi. Chu Dịch muốn lôi kéo Hàn Sóc nên bắt cô ta làm lính hầu, xông pha trận địa gần nửa tháng, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.
Amy nghĩ, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng sẽ bỏ Thế Kỷ chọn Tinh Huy. Dù sao, không ai muốn sống dưới trướng bạn trai cũ khốn nạn của mình... như thế thì ức chế lắm!
Văn phòng chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, Chu Dịch lên tiếng: “Chuyến bay khi nào?”
Nhiễm Dao vừa cất thước dây, vừa hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Đã nói rồi, thi xong sẽ mời em ăn cơm.”
“Hả? Thi xong rồi sao?” “Tất nhiên rồi.”
“Khi nào vậy?”
“Lúc nãy.”
“Không tin?” Sở Kiêu lấy một tấm giấy nhỏ từ trong túi ra, nhét thẳng vào tay cô, “Nhìn rõ chưa? Thẻ thi!”
Nhà hàng Tây đã được đặt sẵn từ trước. Nhiễm Dao mặc một chiếc đầm len, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác. Sở Kiêu vì phải thi nên hiếm lắm mới mặc đồ vest, giúp anh ta càng trông thêm chín chắn.
Hai người đi cùng nhau, giống như một cặp đôi đang yêu nhau. “Mời hai anh chị ngồi, đây là menu.” Sở Kiêu hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
Nhiễm Dao đặt túi xuống: “Cái gì cũng được, anh quyết định đi.” “Vậy anh gọi nhé.” Sở Kiên quyết định nhanh gọn lẹ, trả menu lại cho phục vụ. Tiếng dương cầm du dương tan tỏa khắp nhà hàng, cộng thêm tác dụng của khí ấm, Nhiễm bao thấy hơi buồn ngủ. Beefsteak được đưa lên, Nhiễm Dao bắt đầu ăn. Cô rất nghiêm túc trong khi ăn, cứ như đang hoàn thành một chuyện vô cùng thần thánh vậy. Dưới ánh đèn thủy tinh, khuôn mặt cô trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Sở Kiêu nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch. Anh ta nghĩ, mình đã bị gục ngã rồi. “Anh thi xong rồi.” “Hử?” Nhiễm Dao ngẩng đầu, không hiểu vì sao anh ta lại nói một câu như thế. “Khoảng thời gian tiếp theo có thể thoải mái thư giãn rồi.” “... Ồ.”
“Chị bằng...” Sở Kiêu nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, ánh mắt nóng bỏng: “Yêu đương nhỉ?”
Nhiễm Dao ngừng nhai, né tránh ánh mắt của đối phương trong vô thức. Trong lòng thầm xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Không lâu sau, dự cảm thành thật.
“Nhiễm Dao, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé, được không?” Không hề có ý nói đùa, ánh mắt ấy toát lên vẻ nghiêm túc và cố chấp, sáng rực, nóng bỏng như lửa.
Cô rũ mắt, hàng mi khẽ run, tuy trong lòng đã có dự liệu, nhưng khi thật sự vào giây phút ấy, cô vẫn thấy không thể chống đỡ nổi.
“Sở Kiêu, tôi...”
“Nếu từ chối thì em không cần nói đâu.” Anh ta ngắt lời, lời nói đầy giận hờn.
“Anh nghe tôi nói trước đã!” Nhiễm Dao thấy hơi buồn cười.
“... Được, em nói đi.” Anh ta ngồi thẳng người, bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
“Tôi đã từng yêu một người, suốt bốn năm trời...“.
Con tim Sở Kiều chùng xuống, rơi thẳng xuống đáy cốc.