Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1193 : Đàm hi vs tống tử văn

Ngày đăng: 21:59 28/04/20


Sau khi Tống Tử Văn nghe nhắc tới một cái tên thì ánh mắt đột nhiên căng thẳng.



Ánh mắt hiểu rõ hết thảy của Đàm Hi rơi xuống người anh ta, “Xem ra, anh biết gì đúng không?”



“Là Nghiêm gia.” Hứa Nhất Sơn nhíu mày, “Nhưng mà theo manh mối trước mắt tôi tra được thì người thao túng ở sau lưng cũng không mang họ Nghiêm.” Ánh mắt của Đàm Hi và Tống Tử Văn đều đồng thời dừng trên người Hứa Nhất Sơn.



Hứa Nhất Sơn nắm tay lại, họ khẽ, nghiêm mặt nói tiếp: “Người1nọ họ Thang, tên thật không rõ ràng lắm. Nhưng những người từng tiếp xúc với hắn đều gọi hắn là Jason.”



Jason Thang?



Đàm Hi nhướng mày: “Những người nào từng tiếp xúc với hắn rồi?”



“Bàng Thiệu Đình, Lâm Trung Hải, à, chính là luật sư sau khi giúp Trương Khải lấy được chữ ký vào lá đơn ly hôn, bây giờ đang làm việc ở phòng pháp chế của Hồng Vận. Còn có một người nữa, cũng không chắc chắn lắm...”




“Chẳng phải lúc này anh nên hỏi tôi có cách nào để cứu Thời gia trong tình thế nước sôi lửa bỏng này hay sao?” Đối mặt với uy áp mà anh ta cố tình phóng ra, Đàm Hi không dao động, thậm chí còn dùng khí thế của bản thân để chống lại.



Cô không hề thua kém Tổng Tử Văn đâu!



Hứa Nhất Sơn ngồi ngơ ngác ở bên cạnh, đờ đẫn nhìn hai người đấu với nhau.



Ai tới thương anh ta chút nào? Sắp bị nghiền thành bã rồi đây này!



Bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn tung tóe.



Sau một lúc lâu, Tống Tử Văn mới mở miệng nói trước, “Cô có cách gì sao?” “Nếu tôi đoán không lầm thì lần này Thời gia gặp họa là do bị Tống gia của các anh liên lụy vào. Nói trắng ra, Thời gia trở thành kẻ gánh thay, còn Tống gia của các anh ngược lại bình yên vô sự.”



“Cô sai rồi.” Tống Tử Văn đột nhiên bình tĩnh lại, khí chất nhẹ nhàng quấn quanh người, giọng anh ta rất nhẹ nhàng nhưng không hề mất đi uy lực, rất lạnh nhạt nhưng lại không mất sự trầm ổn. “Tống gia và Thời gia không có người ta, đối phó Thời gia chính là đối phó Tổng gia, không tồn tại chuyện gánh tội gì đó, bởi vì hai nhà là một.”



Nếu không có Thời gia thì Tổng gia chẳng khác nào cái cây bị cắt đi cành lá. Nếu không có Tổng gia, Thời gia cũng chẳng có chỗ dựa vào.