Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1197 : Tôi yêu cô ấy, một tình yêu s u sắc chưa bao giờ có
Ngày đăng: 21:59 28/04/20
“Tống Tử Văn, tôi không giống với anh,“ Đột nhiên, Nghiêm Phóng lại nói, “Đặt gia tộc lên đầu, đến yêu một người cũng chẳng dám hết mình. Tôi có thể từ bỏ hết thảy vì A Dao, thậm chí là tính mạng của mình.1Anh thì sao? Anh có thể cho cô ấy được cái gì chứ?”
Đúng thế, anh có thể cho Nhiễm Dao được gì đây? Tống Tử Văn nhất thời ngây người. “Thế nên, đáng đời anh thôi! Đáng đời anh không được cô ấy tha thứ,8đáng đời anh phải sống cô độc cả quãng đời còn lại!” Hơi thở dừng lại, đột nhiên siết chặt nắm tay. “Thật xin lỗi, chọc vào nỗi đau của anh. Nhưng anh càng đau thì tôi càng thấy sướng, làm sao đây nhỉ?” Người2đàn ông ngả người dựa lưng vào sofa, ý cười dào dạt.
“Nghiêm Phóng, cho dù tôi và Nhiễm Dao có chia tay thì cô ấy cũng sẽ không chọn cậu đâu.”
Một dao thấy máu.
Quả nhiên, chỉ có kẻ thù mới hiểu rõ kẻ thù nhất.
Nghiêm4Phóng ngừng cười, trong mắt chỉ còn lại sự hung tợn: “Thứ mà tôi không có được thì đừng hòng ai có được.” Sắc mặt Tống Tử Văn khẽ biến. “Sao hả, sợ rồi à?” “Xem ra, cậu ở nước ngoài vẫn chưa học khôn lên được.” Tống Tử Văn cười lạnh. Đồng tử Nghiêm Phóng co rụt lại, “Quả nhiên là anh...“.
Lúc trước, hắn mượn Nghiêm gia để đối phó với Tống Tử Văn, để cho Nhiễm Dao nhìn thấy rõ gương mặt thật của người này, thậm chí không tiếc bại lộ quân cờ đặt bên cạnh Tống Tử Văn, suýt chút nữa kéo cả Nghiêm gia xuống nước.
Trong cơn giận dữ, Nghiêm Chấn Phong đã tổng hắn ra nước ngoài. “Thì ra là anh giở trò quỷ ở sau lưng!” Tổng Tử Văn vẫn cứ cười: “Là tôi, đáng tiếc, Nghiêm Chấn Phong lại không tuân thủ lời hứa, để cậu trở về.” “Có tin ông đây lập tức một phát bắn chết mày hay không hả?” Tống Tử Văn khống chế tay rút súng của hắn. Nghiêm Phóng muốn rụt về nhưng lại không tránh thoát được.
“Cậu nói cậu không quan tâm tới sự sống chết của gia tộc đúng không? Ha... Nếu không có Nghiêm gia thì Nghiêm Phóng cậu còn chẳng bằng cái rắm! ô, tôi đã quên mất, ngoại trừ thân phận người thừa kế Nghiêm gia ra thì cậu còn một quần át chủ bài khác, phó thủ lĩnh Jason Thang của tổ chức KW đúng không?”
Hai mắt Nghiêm Phóng hơi híp lại, đột nhiên cười lớn: “... Đến cái này mà anh cũng biết, quả thực tôi đã coi thường anh rồi.” Nói liền hơi dùng sức, thành công tránh khỏi sự kiềm chế của Tống Tử Văn, nhưng cũng chẳng rút súng ra nữa.
“Nhà họ Thời.”
Đàm Hi nhướng mày, “Tới thẳng nhà cơ à?”
“Bà cụ nói trước kia khi còn học đại học, em rất thích ăn đồ bà ấy nấu, không đồng ý ra ngoài, nhất định phải tự mình xuống bếp.”
“Vậy cũng tốt.”
Hôm sau, Đàm Hi và Lục Chinh mang theo quà tới thăm nhà. Hai anh em Thời Cảnh và Thời Nguyệt chờ sẵn ở cửa, vừa thấy người xuống xe liên tiến lên chào đón. “Anh Lục, Hi Hi, hai người tới rồi!” Thời Nguyệt đã không còn ảo não như mấy ngày trước, lại khôi phục tâm trạng và sức sống. “Khụ... Tới thì cứ tới, còn mang quà cáp làm gì?” Thời Cảnh như bị đen đi một vòng, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần.
“Anh, anh đứng chắn cửa làm gì thế? Mau mời khách vào đi...” Thời Nguyệt túm ống tay áo anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở.
“À?.... mời vào trong...” Nghiêng người nhường đường. “Còn quà nữa, mau nhận đi.” Thời Nguyệt đỡ trán, sao trước giờ cô không phát hiện ra ông anh nhà mình cực kỳ ngu trong việc xã giao nhỉ?
Có lẽ là do anh ấy tham dự quá ít các trường hợp xã giao nên cô không có cơ hội phát hiện ra. Đàm Hi vừa bước vào cửa thì bà cụ Thời đã đi từ trong bếp ra đón người, đến tạp dề trên người cũng chưa kịp tháo xuống.
“Nếu bà nhớ không nhầm thì cháu thích ăn cay đúng không? Trước đây ở Đại học T, cháu và Nguyệt Nhi về nhà ăn cơm, thích nhất món gà xào ớt và cá lát cay, hôm nay đều có cả! Vào phòng khách ngồi chơi một chút đi, cơm sắp chín rồi.”