Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1216 : Tam nhi, cậu giúp tôi đi mà
Ngày đăng: 22:00 28/04/20
“Còn anh là ai?” Hàn Sóc không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng nghi ngờ sâu hơn.
“Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar Lục Sơn. “Vậy phiền1anh miêu tả đặc thù ngoại hình, à, đầu tiên là xin nói giới tính của người... bạn này của tôi trước đi.”
Bên kia tạm dừng trong chớp mắt, “Đàn ông8trẻ, cao chừng 1m85, đẹp trai, mắt hoa đào.” Hàn Sóc đã biết là ai nhưng vẫn không để lộ mảy may điều gì qua giọng nói, “Anh có chắc là2người này đã say đến mức cần phải có người tới đón không?”
“Đương nhiên! Đã bất tỉnh nhân sự luôn rồi, hỏi địa chỉ anh ta cũng chẳng nói ra được,4nếu không sao tôi phải gọi điện thoại cho cô làm gì?” “Bất tỉnh nhân sự ư?”
“Đúng thế, còn chẳng mở mắt ra nổi nữa, gọi cũng không trả lời.” Hàn Sóc nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thế làm sao anh có thể nhận ra mắt anh ta là mắt hoa đào vậy?”
À...
Đầu bên kia im lặng. “Cho dù anh là ai, nhân viên phục vụ cũng được, bạn anh ta cũng thế thì nhờ anh chuyển lời cho Chu Dịch rằng, đừng có làm mấy chuyện nhàm chán như thế này nữa, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi chơi đùa với anh ta đâu. Còn nữa, sau này đừng gặp mặt là tốt nhất, có gọi điện tôi cũng không nghe đâu.”
Nói xong, lập tức cắt đứt, lật chăn chui vào, ôm lấy con trai, chậm rãi tiền vào giấc mộng. Bên kia, Tống Bạch cầm điện thoại, vẻ mặt đờ đẫn. Bởi vì mở loa nên Chu Dịch cũng nghe thấy rõ ràng những lời của Hàn Sóc, trái tim pha lê vất vả lắm mới gắn lành được liền vỡ tan một lần nữa.
Gió lạnh ùa qua, lạnh vào tận xương cốt. Tống Bạch nắm tay, họ khẽ: “Người anh em à, tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế này thôi, nén bị thương thuận theo tự nhiên đi.”
“Thuận theo cái con khỉ ấy! Đó là người phụ nữ của tôi! Con trai của tôi!”
“Cậu đừng quá kích động như thế...”
“Tôi có thể không kích động được sao? Nghe xem cô ấy nói gì đi? Về sau tốt nhất đừng gặp mặt! Tôi đáng ghét đến mức đó sao?”
Chu Dịch tức tối giậm chân, cả người đã đang kề sát sự bùng nổ rồi. “Mẹ!” Đấm một cú lên cánh cửa xe.
“Cậu điên rồi đúng không? Con mẹ nó, đây là xe của tòa án đấy, cậu lại dám động tay thật hả? Cẩn thận tôi phán cậu tội làm hư hao tài sản của quốc gia, vừa lúc nhốt cậu vào sở cảnh sát cho bình tĩnh lại, miễn cho nửa đêm nửa hôm rồi còn mượn rượu làm càn, coi mình như đám thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.”
“Cậu phán đi! Phản đi!” Chu Dịch cãi lại, rõ ràng là muốn chơi trò ngang ngược.
“Ồ, bọn họ lại trở lại quán bar rồi...” Chu Dịch vừa bước vào cửa thì đã khựng lại, đột nhiên xoay đầu, quát lên với đám người đang vây xem. “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng nhìn thấy anh em tốt đùa giỡn với nhau bao giờ à? Con mẹ nó cút hết đi!”
Tống Bạch đỡ trán, nhanh chân đi vào: Thằng ngốc này là ai thế? Anh ta không quen! Cứ thế, hai người lại một lần nữa thuê phòng riêng, bắt đầu... châu đầu bàn bạc.
Phục vụ: “Hai vị muốn gọi gì ạ?”
Chu Dịch: “Tôi không uống rượu!”
Tổng Bạch: “... Làm ơn cho tôi một cốc nước ấm đi.” Chu Dịch: “Tôi cũng thế.” Dù sao hắn cũng không uống rượu! Không uống rượu!
“Tam Nhi, cậu nói xem, tình hình bây giờ đã như thế rồi, tôi phải làm gì tiếp theo đây?”
Nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của Chu Dịch, Tống Bạch không khỏi vội nuốt câu “làm sao tôi biết được” vào trong bụng. Trầm ngâm trong chớp mắt, vờ như đang tự hỏi: “Đầu tiên, cậu phải tìm hiểu được nguyên nhân mà Hàn Sóc không chịu tha thứ cho cậu thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được.”
“Nguyên nhân ư?”
“Cái này thì tôi không giúp được rồi. Cô ấy bận lòng tới cái gì mà đến giờ vẫn chưa quên đi được...”
“Ồ! Cô ấy nghĩ tôi là người tung bức ảnh hút cần sa kia lên mạng.”
Sự tình năm đó rất ồn ào, Tống Bạch cũng có nghe sơ qua, “Thế nên, rốt cuộc có phải cậu làm hay không?” “Đương nhiên không phải rồi!”
“Nhưng rõ ràng tôi nhớ là cậu dùng chính tài khoản VIP đã được chứng thực của mình để tung ảnh lên mà.” “Đều do mẹ tôi làm cả! Bà ấy không muốn tôi và Hàn Sóc ở bên nhau nên đã liên hợp với một ngôi sao nhỏ của Tinh Huy để bày trò.”
Tống Bạch chắt lưỡi, “Không ngờ bác gái lại có năng lực như thế cơ đấy, lại biết lợi dụng miệng nhiều người nói xôi chảy vàng, mượn dư luận làm tổn thương tới người khác. Thế nên, mấy năm nay, vì trả thù nên cậu mới đối đầu với Tinh Huy à?”
“Cũng gần như thế.” Thực ra, còn có một nguyên nhân khác mà Chu Dịch không nói, cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói ra cả.