Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1220 : Hành trình của mẹ và bảo bối
Ngày đăng: 22:00 28/04/20
Nói vậy không có nghĩa là Hàn Sóc ngồi vắt chân ở một bên làm ông lớn, không làm gì cả.
Cô cũng làm, nhưng chỉ làm cái này một tí, làm cái kia một tí, chẳng đầu chẳng đuôi, cũng chẳng làm tới nơi tới chốn.
Ví dụ như... Ảnh Hậu đại nhân nhất quyết muốn mang theo con chuột,“... Bản hạn chế loại mới nhất đấy, còn có Hắc Toàn Phong mà mẹ thích nhất nữa!”
A Thận: “Sẽ bị tịch thu.”
Hàn Sóc làm1mặt hoảng sợ, “Thế à?”
Người quay phim gật đầu đầy phối hợp.
“ồ thế à...” Cô lại đặt con chuột về vị trí cũ, không được mang theo thì thôi vậy. Hắc Toàn Phong của cô... Nhưng, “Con trai ngoạn, sao con biết là sẽ bị tịch thu thể?”
A Thận đang cuốn quần áo lại thành bọc, đặt vào trong vali một cách ngay ngắn, nghe thấy thế cũng không ngẩng đầu lên, “Con xem hai kỳ trước, đều là như thế cả.”
“Xem lúc8nào?” Sao cô không biết nhỉ?
“Mỗi ngày sau khi chạy thể dục buổi sáng về.” “... Ờ.” Lúc đó, cô lại bắt đầu ngủ nướng tiếp.
Lại ví dụ như...
“Con à, có cần mang theo giày đi mưa này không?”
“Không cần đâu ạ!”
“Tại sao?”
“Con đã mang theo rồi.” “Nhưng đây là của mẹ mà!” Hàn Sóc nhếch miệng.
“Của mẹ cũng mang theo đây rồi.”
“....”
Chờ đến khi đóng gói xong hành lý thì đã qua nửa tiếng sau. Nhóm đạo diễn cũng đã xử lý2gần hết đống bánh bao. Biên đạo đang chuẩn bị thu dọn thì bị Hàn Sóc ngăn lại, “Cứ để đó đi, chút nữa sẽ có người giúp việc tới quét dọn.”
“Sao con lại không nghe lời mẹ như thể hả?” “Hu hu hu. Con muốn về nhà! Về nhà ngay lập tức!”
Lý Sương vừa tức vừa đau lòng. Đến chính cô ta còn chướng mắt với điều kiện ăn ở thế này, con gái được nuông chiều từ nhỏ của cô ta sao có thể chịu nổi chuyện ở đây được chứ?
Nhưng cô ta cũng không thể hiện suy nghĩ này ra ngoài, để không bị lộ ra trên màn ảnh, cô ta cũng phải nhẫn nhịn rất vất vả.
“Xin lỗi, để tôi dỗ dành con bé một chút.” Cười gật đầu với tổ quay phim, “Kitty nhà chúng ta ngoan nhất có đúng không nào?”
Trận dỗ dành này kéo dài tận hai mươi phút. Khốc Phong kéo tay A Thận, “Cậu nói xem con bé ấy còn muốn khóc tới lúc nào chứ?”
“Không biết.” “Con gái đúng là phiền phức, chỉ biết khóc.” “Không phải ai cũng giống như thế.” A Thận bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, giống như đây là một chuyện nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
“Thật không?”
“Đương nhiên!” Hạ Hạ rất ngoan mà.
Vất vả lắm mới dỗ dành được Kitty, kết quả là cô bé này liền ngủ luôn. Tổ đạo diễn bế tắc, sau đây còn cần các bé tham gia chọn phòng, thế này thì biết phải làm sao? “Hay là để người lớn so đi?”
“Được.”
“So cái gì?” Trò “xoay vòng vòng” được bố trí lúc trước chắc chắn không thể dùng rồi.
Đạo diễn quyết định, “Nhảy xa.“. Quá trình tiến hành rất nhanh, chủ yếu là do bôn ba cả một buổi sáng rồi, mắt thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu, ai cũng muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Thơ Thơ là người nhảy đầu tiên, nhảy tùy tiện một cái thôi cũng được ba mét rồi.
Người thứ hai là Hàn Sóc, hai mét rưỡi.
Người thứ ba là Gia Hoa, hai mét.
Người thứ tư là Tưởng Phán Phán, một mét hai.
Lý Sương đi giày cao gót, lại không chịu bỏ ra nên trực tiếp lựa chọn quyền từ bỏ. Sau khi Lâm Thơ Thơ chọn phòng xong, Hàn Sóc liền nghe theo con trai, chọn “nhà gạch ngói đỏ“. Lý Sương là người có thứ hạng thấp nhất, căn bản không có quyền lựa chọn, nhà tranh liền vinh quang rơi xuống đầu cô ta. Tưởng Phán Phán ngẫm nghĩ một chút: “Có muốn đổi không?” Lý Sương: “Cảm ơn, không cần đâu, ở đó toàn mùi phân thỏ, tôi sợ không chịu được...”