Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 123 : Góp vốn cược cổ phiếu, cô làm thế là phạm pháp

Ngày đăng: 21:33 28/04/20


Trước quán ăn, A Phi đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.



Nhất Sơn cũng nghển cổ nhìn ra ngoài đầu hẻm, độ cong xoay người có hơi buồn cười nhưng trong đáy mắt lại là thái độ cực kỳ nghiêm túc.



Hắn nghi ngờ, có khi anh Hoán bị ám sát rồi cũng nên.



Đây cũng là một tên ngộ độc phim chưởng...



“Sao vẫn chưa tới... Đã 6 giờ 40 phút rồi...”



Ở đằng sau, hơn 20 người anh em đều thổn thức lên tiếng.



So với sự nôn nóng của mọi người, Đàm Hi vẫn bình thường, cầm một cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh thím béo, hai người phụ nữ ghé vào một chỗ, ngoại trừ buôn chuyện thì còn có thể làm gì chứ?



Thiếu mỗi người cầm đĩa hạt dưa dâng lên nữa mà thôi...



“... Ha ha, còn không phải thế ư? Lão già đó bị vợ mình tát hai cái lăn ra đất, mông nện xuống, khà, ngã cái ngu luôn. Con bồ thì cuốn chăn ngồi trên giường khóc lóc, sợ tới mức cả người run rẩy!” Đây là chuyện về hai vợ chồng ở quán cách vách, thím béo kể cho Đàm Hi nghe, trình độ xuất sắc không thua gì livestream tại chỗ cả.



“Sau đó sao ạ?”



“Thằng kia theo mụ vợ về nhà, con bồ bị đánh một trận tơi bời.”



“Hết rồi ạ?”



“Nếu không thì còn thế nào nữa?”



“Tha thứ dễ vậy ạ?”



“Chẳng lẽ ly hôn thật chắc?”



“Không được ạ?”



“Con còn nhỏ như thế, mụ vợ lại chẳng có nghề ngỗng gì, ly hôn rồi sống kiểu gì đây?”



Đàm Hi líu lưỡi.



“Hơn nữa, mấy ngày rồi thím chẳng thấy Phì Tử đâu, không biết nó đang bận cái gì nữa? Thím Trương ở nhà bên cạnh giới thiệu một cô gái, thím định để hai đứa nó làm quen với nhau xem thế nào.”



“Chắc là có việc bận ạ!” Đàm Hi nói cho qua chuyện.



“Khụ, nó thì có gì mà bận chứ? Cùng lắm cũng chỉ là chân sai vặt, tới công trường giục tiền mà thôi, cái xác dữ dội đó của nó cũng dọa người được đấy.” Nói xong, thím béo lại cười rộ lên, trong mắt ngập tràn sự ấm áp.



Bà ấy và chồng không có con, vẫn luôn coi Phì Tử như con trai trong nhà, lo lắng hơn một chút cũng là bình thường.



Đàm Hi không nói tiếp, sợ nói nhiều lại thành lỡ mồm nên chuyển sang đề tài khác.
Ngụ ý, thị trường này vẫn còn trống, tốt nhất nên ra tay trước, nhân cơ hội chiếm lĩnh địa bàn!



“Nhà cái cần phải có một nguồn tiền lớn, chị Đàm, chị...” A Phi muốn nói lại thôi.



Tuy rằng Đàm Hi ra tay phóng khoáng, nhìn giống con nhà giàu, nhưng tiền có nhiều thế nào cũng không so được với sòng bạc ngầm!



“Cái này không cần lo lắng. Tôi chỉ hỏi, nếu tôi làm nhà cái thì các anh có muốn làm người trung gian không? À, chính là làm nhà thầu đấy.”



Ba người im lặng.



“Dù cho chúng tôi đồng ý thì người đặt cược cũng sẽ không yên tâm giao tiền cho chúng tôi đâu.” Hứa Nhất Sơn là người sáng suốt nhất.



Ngày thường hắn ngứa tay cũng sẽ tìm hiểu một chút, hắn đã từng thấy loại đánh cược này ở một sòng bạc tại thành phố, gần như chẳng ai thèm đếm xỉa gì hết.



Đàm Hi búng tay một cái, “Vậy thì để bọn họ yên tâm thôi.”



Cô rót đầy cốc, bọt bia phủ đầy miệng cốc, hơi lạnh bốc lên, “Nếu trên tay các anh có một số tiền, chuẩn bị cầm đi đánh bạc, vậy các anh sẽ chọn chỗ như nào?”



A Phi: “Quy mô lớn, người chơi nhiều.”



Ân Hoán: “Danh tiếng tốt.”



Nhất Sơn: “Ông chủ sòng bạc có uy tín và danh dự.”



“Những thứ các anh vừa nói, đều là muốn tìm một nơi chất lượng và bảo đảm. Thua, sẽ không bị lừa bịp, thắng, sẽ không bị nợ tiền. Nếu có thể làm cho đối tượng của các anh có lòng tin, hơn nữa nhà cái lại là nhân vật lớn, vậy đoán xem bọn họ có tình nguyện móc túi tiền của mình ra không?”



“Nếu vậy thì em nghĩ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đấy.” A Phi gật đầu, sau đó lại lắc: “Có điều, muốn lấy được sự tin tưởng của người xa lạ cũng không đơn giản như thế được.”



“Không cần tin tưởng, chỉ cần làm bọn họ hâm mộ cũng được rồi.”



“Hâm mộ?”



“Trước mặt đã có mấy người thành công, chẳng lẽ những người đằng sau còn ngồi yên được sao? Làm người thì ai cũng có lòng ghen tị cả.”



Ân Hoán như suy tư gì đó, sau một lúc liền lạnh lùng nói một câu: “Ý cô là muốn chúng tôi góp vốn?”



Đàm Hi ngây ra, không ngờ có người lại nhìn thấu ý đồ của cô nhanh như thế, một khi đã vậy---



“Đúng thế.”



“Cô làm thế là phạm pháp đấy!” Trầm giọng nói, lạnh lẽo như băng.



“Phạm pháp thì chưa chắc, nhưng dẫm tuyến là chắc chắn. Nếu việc này thành công, lợi nhuận của trung gian thế nào cũng có thể tưởng tượng ra. Nếu các anh không muốn thì tôi sẽ không cưỡng ép, nhưng cơ hội chỉ có một lần, hy vọng các anh suy xét thật rõ ràng.”