Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1245 : Tiểu nam thần đột biến phong cách

Ngày đăng: 22:01 28/04/20


Cộng đồng mạng sôi trào, thi nhau suy đoán xem kỳ cuối cùng sẽ được ghi hình như thế nào.



Dù sao thì cũng đã bị thiếu mất hai tổ khách mời, kế hoạch ghi hình nguyên bản chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.



Đây cũng là lý do1tại sao tổ tiết mục lại quyết định dừng quay. Nếu không phải do cảm xúc của cư dân mạng quá kích động, yêu cầu mãnh liệt thì có lẽ cũng sẽ chẳng có kết quả như hiện tại.



Cũng may, tổ tiết mục liên hệ với Tưởng8Phán Phán và Lâm Thị Thi thì đều nhận được câu trả lời không thành vấn đề khi ghi hình kỳ cuối cùng, lại nhận được tin khẳng định từ phía Hàn Sóc, lúc này mới chính thức tuyên bố kỳ cuối cùng vẫn sẽ được tiến2hành.



Quần chúng ăn dưa ngồi chờ mong mỏi mắt, vất vả lắm mới tới ngày cuối tuần.



Đúng 8 giờ, chờ đợi đúng lúc trước màn hình tivi.



Ca khúc chủ đề quen thuộc vang lên, vốn dĩ có năm hình hoạt họa tổ khách mời giờ chỉ còn4ba, hai tổ bị bỏ đi không cần đoán cũng biết là ai. Đoạn Miên Miên sống ở Thủy Tinh Lam Loan, hôm nay là chủ nhật.



Đầu tiên, cô hoàn thành nốt bài tập của mình, vừa ăn cơm tối xong liền ôm điều khiển từ xa chuyển sang kênh truyền hình thủ đô.



“Aizz, vẫn chưa kết thúc Bản tin thời sự mà, sao đã chuyển kênh rồi?” Ông Đoạn hơi không hài lòng. “Đổi sang kênh truyền hình thủ đô cũng xem được mà, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp khắp cả nước.”



“... Đang yên đang lành con đổi kênh làm gì chứ?” “Con chờ xem nữ thần và tiểu nam thần?”



“Cái gì thần cơ?”



“Nữ thần của con, Hàn Sóc! Là người đã lên nhận giải Cành Cọ Vàng ở liên hoan phim Cannes vừa rồi đấy... Nghe nói, cô ấy cũng ở tiểu khu này của chúng ta!” Ông Đoạn rồ” một tiếng, hình như nhớ ra cái gì, “Chính là cô bé diễn vai Lâm Thiên Thủy ấy à?” “Đúng đúng đúng! Chính là cô ấy! Ba, ba xem “Voi mà từ lúc nào thế?” Lâm Thiện Thủy chính là tên của nữ chính trong phim “Voi mù“. “Tuần trước, trong cục tổ chức khóa học bảo vệ động vật hoang dã đã chiếu bộ phim này. So với mấy phim thần tượng cả ngày chỉ biết yêu đương thì có ý nghĩa hơn nhiều, cô bé đó diễn cũng rất tốt.” “Cái gì mà cô bé chứ? Người ta đã có con trai sáu tuổi rồi đó!” Đoạn Miên Miên đắc ý nói. “Ồ, nhưng vẫn rất trẻ...”



“He he, tiểu nam thần mà con nói chính là con trai cô ấy, một tiểu soái ca vô cùng hiểu chuyện, vô cùng ngầu.”
Trái tim thiếu nữ của Đoạn Miên Miên nổ bùm bụp...



Ake: “Mọi người có biết hiện tại chúng ta đang ở đâu hay không?” Lúc này, không đợi Mộc Đầu và khốc Phong nói gì, A Thận đã lập tức mở miệng đoạt lời như đang muốn chứng minh năng lực của mình với ai đó...



“Đảo Tần Hoàng, huyện Xương Lê, thôn Tây Dương.” Ake: “Giỏi quá! Vậy A Thận có biết địa phương này đã từng xuất hiện trong điển cố gì hay không?”



“Cháu chỉ biết nơi này từng xuất hiện trong một bài thơ.” “Bài thơ nào thế?” “Ngắm biển cả.”



Ake kinh ngạc: “Vậy cháu có thuộc không?” “Đông lâm kiệt thạch, dĩ quan thương hải.



Thủy hà đạm đạm, sơn đảo tủng trì.



Thụ mộc tùng sinh, bách thảo phong mậu...”



(Trên hòn Kiệt Thạch Ngắm nhìn biển cao Sóng gợn rào rào



Núi non lao xao



Cây cối sinh sôi



Hoa cỏ tốt tươi.



Quan Thương Hải_Tào Tháo.) Đọc hết bài thơ, không thiếu một chữ nào. Mộc Đầu và khốc Phong đã ngây người. Ngộ Hạ thì nhìn cậu nhóc bằng vẻ mặt tràn ngập sùng bái: “Anh A Thận! Anh giỏi quá! Oa oa!”