Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1247 : Đuổi nhau quanh ghế ngồi
Ngày đăng: 22:01 28/04/20
“Chàng vờ cưỡi ngựa đến Đuổi nhau quanh ghế ngồi”
(Hai câu thơ trong bài Trường can hành của Lý Bạch.) “Vậy à..” Ngộ Hạ cũng không thấy thất vọng, bỗng nhiên hai mắt cô bé sáng bừng lên, “Vậy thì anh kể chuyện tình yêu đi!” A1Thận khựng lại, “Chuyện Trà hoa nữ” có được không?” “Phim điện ảnh do mẹ nuôi diễn à?” “No, its The Lady of the Camellias. Một cuốn tiểu thuyết của Alexandre Dumas con.”
“Dumas con? Vậy ba ông ấy là Dumas cha à?”
Ngộ Hạ gật đầu, “Được ạ,8em muốn nghe bản tiếng Anh.”
Ngô Hạ sinh ra ở Rotterdam, rồi lại lớn lên ở Zurichs. Bằng sự giáo dục và yêu cầu nghiêm khắc của bản thân, Đàm Hi không hề lơ là dạy tiếng Trung cho cô bé. Nhưng vì được tiếng Anh được2dùng hằng ngày, cho nên tiếng Anh vẫn thân thiết với Ngộ Hạ hơn.
Về nước hơn một năm, Ngộ Hạ đã rèn luyện được thói quen dùng tiếng Trung trong cuộc sống hàng ngày, nhưng khi đọc sách báo nước ngoài, cô bé vẫn thiên về dùng4bản tiếng Anh hơn.
A Thận biết thói quen này của cô bé nên cho dù Ngộ Hạ có không nhắc đến thì cậu bé cũng sẽ chọn tiếng Anh. Khi giọng tiếng Anh lưu loát chính tông lặng lẽ vang lên dưới gió nhẹ đầu chiều, cùng với bối cảnh âm nhạc du dương êm ái, trước mặt khán giả hiện lên một bức tranh cuộn tròn năm tháng bình yên.
Đoàn Miên Miên chỉ cảm thấy tim gan như bị hai đứa trẻ trong khung cảnh đó nắm chặt lấy, cảm giác đẹp đẽ bình yên đó khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cho đến khi tiếng thở dài của ông Đoàn vang lên mới kéo cô trở về với thực tại.
“Quyên Tử này, tôi còn nhớ, khi còn nhỏ bà cũng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tôi thường xuyên chạy đến nhà bà ăn trực, còn cứ đòi phải buộc mấy chỏm tóc cho bà.” Đôi mắt ông Đoàn hiện rõ sự hoài niệm, vài phần cảm khái, vài phần hồi tưởng.
Bà Đoàn nghe vậy, trừng mắt nhìn ông, “Chỏm cái gì mà chỏm? Đó là đuôi tóc! Ông buộc xấu chết đi được ấy.” “Dù có xấu thế nào thì cuối cùng chẳng phải bà vẫn đi theo tôi đấy thôi?” “Nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông kìa!”
Đoàn Miên Miên cứ thế nhìn ba mẹ coi cô như không khí mà ngược cẩu như vậy, ngồi ở giữa hai người mà lòng cô nhỏ lệ: Lại nhìn cặp đôi nhí trên tivi, nhất thời bị vạn tiễn xuyên tim!
Chàng và cưỡi ngựa đến, đuổi nhau quanh ghế ngồi. Cùng ở làng Trường Can, hai bé vô tư lự.
Cảnh tượng câu thơ miêu tả chẳng phải là thế này hay sao?
Hơn một tiếng đồng hồ, Đoàn Miên Miên ngồi trước tivi, vừa xem vừa lướt weibo để ủng hộ cho tiểu nam thần, toàn bộ quá trình đều là khen không ngớt lời.
Đoàn Miên Miên xông vào cửa hàng tiện lợi, lấy một gói băng vệ sinh, khi xếp hàng thanh toán, cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Lướt nào lướt nào... “Mười hai tệ, cảm ơn cô.” “Ồ, tôi thanh toán bằng điện thoại.”
“Mã QR ở đây.” Thanh toán xong, Đoàn Miên Miên xách một túi nilon màu đen đứng ở cửa vào cửa hàng tiện lợi. Đối diện với sân bóng rổ của khu dân cư.
Lúc này đã không còn thiếu niên nào đang đánh bóng nữa.
Cô thở phù một cái, có chút thất vọng.
Bỗng nhiên ánh mắt khựng lại, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi tới.
Hai người mặc đồ thể thao giống nhau. Người đàn ông rất cao, người con gái đeo khẩu trang, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đôi chân dài cực kỳ thu hút.
Đoàn Miên Miên càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên ánh sáng lóe lên, đó là Hàn Sóc!
Trời ơi!
Đúng là Ảnh hậu đang ở cùng một khu nhà ở với cô!
Phía sau hai người có hai đứa bé đi theo, một trai một gái, dắt tay nhau.
Tiểu nam thần!
Còn có cả tiểu nữ thần mới được thăng cấp nữa!
Đoàn Miên Miên nhìn hai người lớn hai trẻ con, nhìn bóng lưng của hai đội đang tay nắm chặt tay, bỗng
nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là tình yêu.