Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1250 : Sở kiêu vs nghiệm phóng

Ngày đăng: 22:01 28/04/20


“Em đang nghĩ gì thế?” Sở Kiêu đột nhiên lên tiếng, Nhiễm Dao chợt hoàn hồn lại.



Cô mím môi, khẽ nói “Em xin lỗi.”



Mỗi khi thế này, Sở Kiều lại cảm thấy cô cách mình rất xa, đứng trên đỉnh núi tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể biến1thành làn khói xanh tan đi.



Không nắm bắt được, càng không giữ chặt được.



“Em không được rời xa anh!” Sở Kiêu bỗng đưa tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng.



Nhiễm Dao hơi ngây người. Cô bị động tác bất ngờ đột ngột của anh làm cho kinh ngạc, “A8Kiêu? Anh... anh sao vậy?”



Không giãy ra, chỉ lặng lẽ dựa vào trong lòng người đàn ông, khẽ vỗ về lên đôi vai anh, an ủi. “Không... chỉ là anh cảm thấy, không nắm bắt được em...”



“Anh coi em là thỏ, hay là chuột thế?”Nhiễm Dao buồn cười, đấm cho2anh ta một cái.



“Em là tiểu tiên nữ của anh mà!”



“Miệng lưỡi trơn tru...” Nhiễm Dao nhéo má Sở Kiêu, vừa mềm lại vừa trơn.



Sở Kiều tùy ý cô, không chỉ không chê mà còn vô cùng phối hợp. “Nào, xe cũng đã mượn rồi, dù sao thì cũng thử4qua cho đã chứ nhỉ? Không thể vừa mới lái đến đã lại lái về trả...”



Nhiễm Dao nghĩ một lúc, cuối cùng không đấu lại được với Sở Kiều, “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau đâu đấy.”



“Tuân mệnh, bà quản gia!” Xe đi đến trung tâm thành phố, đi dạo một vòng. Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa, Sở Kiêu đặt nhà hàng trước, đưa Nhiễm Dao đến đó. “Em nhớ trước kia đây là một nhà hàng Tứ Xuyên mà?” Nhiễm Dao đứng ở cửa, chớp chớp mắt. “Vậy à? Có lẽ là họ chuyển mặt bằng, rồi lại mở một nhà hàng đồ Thái, bài trí cũng đẹp lắm. Đi thôi...” Sở Kiêu chỉnh lại cổ áo, co cánh tay lên.



Nhiễm Dao tươi cười khoác tay anh ta, hai người cùng đi vào trong.



Chọn món xong, nhân viên phục vụ thu lại thực đơn.




“Là hoàng tử đánh thức người đẹp đang ngủ bằng một nụ hôn.” “Nô bộc của nhân dân mà cũng thích đọc truyện cổ tích sao?” Sở Kiêu đính chính: “Phải nói là thích ngắm em mới đúng.”



Nhiễm Dao ngồi dựa ra sau ghế, mỉm cười với Sở Kiêu. Khi xuống xe, Sở Kiều cũng đi theo cô.



“Anh tiễn em lên.” “Không cần đâu.” Nhiễm Dao xua tay, “Muộn lắm rồi. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”



“Vậy thì anh nhìn theo em đi lên.”



“Lần này, đổi lại là em nhìn theo anh đi, có được không?”



Sở Kiêu bỗng thấy ấm áp trong lòng, chỉ muốn dâng cả thế giới này bằng hai tay cho cô, “Ừ.”



Nhiễm Dao nhìn theo chiếc Maserati màu xanh ngọc dần biến mất sau màn đêm mênh mang, nụ cười trên cánh môi cũng dần thu lại, cho đến khi không còn bất cứ biểu cảm nào trên mặt nữa.



Điều chỉnh bước chân, đi về phía chiếc SUV màu đen dừng bên cạnh.



Cộc cộc... Cô gõ hai tiếng không nặng không nhẹ, sau đó, cánh cửa xe dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông.



“Anh biết ngay là em sẽ nhận ra anh được mà.” Nghiêm Phóng khẽ cười.



“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” “Em giận rồi à? Sao lại bày ra cái bản mặt này với anh?”



“Nghiêm Phóng!” Nhiễm Dao khẽ gầm lên, “Tôi có từng nói là không bao giờ muốn gặp lại anh nữa không?”



Người đàn ông khựng lại, đôi mắt lướt qua sự đau thương: “Đối với ai em cũng nhân từ, nhưng tại sao chỉ riêng đối với anh em lại tàn nhẫn như vậy chứ? Dựa vào đâu? Nhiễm Dao, dựa vào đâu mà em lại làm thế với



anh chứ?”