Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 1259 :
Ngày đăng: 22:01 28/04/20
“Phương Phương, tôi...” Sở Kiều muốn rút tay ra.
“Đứng yên!” Cô gái càng siết chặt hơn, Phương Phương đè thấp giọng xuống, “Chú Ba em còn đang nhìn đó.”
“Nhưng mà...” Trong lòng Sở Kiêu đang giằng co dữ dội, một mặt là lãnh đạo nhìn anh ta bằng đôi mắt khác, mặt khác là gương mặt tươi cười đơn thuần tinh khiết của Nhiễm Dao.
Anh ta muốn có được thành tựu, cũng biết con đường này sẽ không thiếu những người tiến cử và một số quy tắc ngầm không thể nói được bằng lời, cho nên, anh ta2không bài trừ cái được Phương Phương gọi là “dẫn anh ta đi quen đường”, nhưng người phụ nữ bỗng nhiên thân thiết như vậy lại khiến Sở Kiêu không ngờ tới.
“Xin lỗi, tôi không hiểu.”
Phương Phương nhíu mày, đáy mắt đã không còn vẻ say rượu đó nữa, tỉnh táo hoàn toàn.
Thấy vậy, cô ta khẽ cười: “Đàn ông đều thích chơi chữ như vậy đúng không? Giống như cục trưởng Lưu vừa rồi cố ý không hiểu, còn cả bộ trưởng Hoàng đứng một bên im lặng chỉ lo xem trò hay nữa?” Sở Kiêu nhíu mày,5rút hẳn tay ra. Nhưng Phương Phương vẫn sống chết bám chặt lấy, liếc nhìn anh ta a: “Anh có chắc chắn là muốn hất em ra trong lúc này không?”
“A Kiêu, anh có chỗ khó xử của anh, em biết chứ.”
Mí mắt người đàn ông giật giật.
“Sở gia vốn là danh gia vọng tộc, xưa nay đều là cha truyền con nối, phân nhánh rồi lại chuyển đến các nơi, đến thế hệ cha và chú anh thì lại cắm rễ ở Tứ Phong Thành.” Giọng điệu Phương Phương rất bình tĩnh, đón lấy gió đêm, có vài6phần quạnh quẽ, và cả... dịu dàng.
Dường như là hướng dẫn từng bước.
“Em không chống lại được sự sắp xếp trong gia đình, anh cũng vậy. Không phải em thì sẽ còn có người khác nữa, trừ khi bạn gái bây giờ của anh giống như em, có thể mang lại lợi ích tương ứng cho Sở gia. Nếu không hai người vĩnh viễn đừng nói đến chuyện hôn nhân nữa. Nếu đã như vậy, tại sao lại không chọn em chứ? Ít ra thì em không cần anh phải một lòng một dạ với em, cũng sẽ không gậy đánh uyên ương hai người.”
Sở Kiêu gần như đờ người ra, anh ta đứng yên không động đậy. Phương Phương tiến lên phía trước nửa bước, nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên môi anh ta.
“A Kiêu, suy nghĩ cho kỹ lời đề nghị của em.” Phía sau truyền đến tiếng cười và tiếng trêu ghẹo... Bộ trưởng Hoàng: “Ôi chao! Hai vợ chồng son tình nồng mật ý, thể mà đã hôn nhau rồi, ha ha...” Cục trưởng Luu: “Xem ra, chúng ta đều đã già cả rồi, không theo kịp được bước chân của thời đại nữa.”
Phương Hòe: “Nhóc con này, sao lại không biết giữ ý tứ thế hả? Lại còn ngay trước mặt mọi người nữa chứ? Haiz... Đúng là con gái lớn không giữ được, có cố giữ cũng chỉ oán hận cha mẹ!”
Phương Phương khoác tay Sở Kiều quay người lại, Sở Kiêu không hề từ chối. “Chú Ba, bộ trưởng Hoàng, cục trưởng Lưu, tạm biệt, cháu và A Kiêu không đi cùng mọi người được nữa!” Sau đó kéo tay Sở Kiêu, ra hiệu cho anh ta hoàn hồn lại.
Sở Kiêu phản ứng lại, nở nụ cười cứng nhắc, nói lời từ biệt ba người kia.
Nhìn theo ba người đi xa dần, để mặc cho Phương Phương khoác tay xoay người, phía trước không xa đã là chỗ để xe.
Nhưng không ai có thể dự liệu ra được sẽ có điều bất ngờ xảy ra vào lúc nào, giống như không ai có thể dự liệu được một giây sau ai sẽ đứng trước mặt mình, rồi lại có điều xấu xí nào không che đậy được nữa, hoàn toàn lộ rõ ra.
“Dao... Dao Dao..” Sở Kiều như bị sét đánh, run rẩy bờ môi, khó khăn thốt ra tên cô.
Phương Phương hướng mày, nhìn Nhiễm Dao với ánh mắt đánh giá, có vẻ dò xét và suy đoán. Cô gái đứng trước mặt cô ta để mặt mộc, mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, tóc đuôi ngựa để lộ cái trán trơn bóng, làn da trắng nõn, khung xương rất nhỏ, nhưng có thịt, tinh tế nhưng không hề khiến người ta có cảm giác gầy yếu.
Rất xinh đẹp, ít ra là đẹp hơn cô ta, điểm này Phương Phương buộc phải thừa nhận. Ánh mắt dừng lại trên hốc mắt đã hơi đỏ của cô, rõ ràng là dấu vết đã từng khóc, Phương Phương có chút thất vọng. Đáng tiếc, là một đóa hoa mỏng manh yếu ớt. Nhìn sang Sở Kiêu, tâm trạng người đàn ông vô cùng phong phú, khó xử, hối hận, đau lòng, đau đớn, sợ hãi, lo lắng... Tất cả đều có. Xem thêm...Xem thêm...